” Vương Thất.
“Đúng, ta muốn đèn lồng. Mười cái, cái này là dùng để đựng dạ minh châu vào.”
“Được, hiện tại ta không có tiền mua dạ minh châu nhưng sau này sẽ có , cái này chắc chắc muốn, ánh sáng trong phòng phải là tốt nhất, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều phải có ánh sáng như nhau. Yên tâm đi, ta sẽ không kêu Vương gia nhà ngươi đưa ra dạ minh châu đâu”
“Cái này là địa nhiệt, đây là cách tầng, mùa hè có thể đặt băng dưới tấm ván gỗ để hạ nhiệt, ta muốn đông ấm hạ lạnh”
“Đây là lỗ xả nước thải, này là lỗ thông hơi “Giường này phải có bánh xe, đây là chốt cài, lúc không di chuyển thì ta phải đảm bảo nó ở yên một chỗ không nhúc nhích”
“Đúng rồi, đây là bàn đánh bóng bàn, ta muốn làm bằng đá cẩm thạch, còn muốn có thể đẩy di chuyển được”
Phượng Khương Trần không ngừng nói với Vương Thất, chỗ này cần cái gì, chỗ kia cần cái gì, Vương Thất bưồn bực mấy lần muốn vứt bút bỏ đi, hãy nhìn xem dưới ánh mắt nóng bỏng của Phượng Khương Trần, hắn đã nhịn, nhưng kết quả của việc nhịn đâu?
Chính là yêu cầu càng ngày càng nhiều.
Con người Phượng Khương Trần này, vốn dĩ là không hiểu cái gì gọi là có chừng có mực.
“Phượng Khương Trần, xây dựng Hoàng cung cũng không phiền phức bằng ngươi bây giờ”
“Cái này là dùng để trị bệnh, vốn là đã phiên phức hơn so với xây Hoàng cung, nhanh lên, còn thiếu vài nét bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612023/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.