Chương trước
Chương sau
Phượng Khương Trần nói xong, quay người cất giấy bút đi, đóng gói đồ đạc cẩn thân, cáo từ Vương Cẩm Lăng vẫn còn đang suy nghĩ sâu xa: “Cẩm Lăng, đã không còn sớm nữa, Khương Trần phải trở về, bất luận cuối cùng ngươi quyết định làm gì, Khương Trần đều sẽ ủng hộ”

Nói xong, liền ra hiệu cho Vương Thất rời đi.

Mặc dù lúc này Vương Thất không có ý định rời đi nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Phượng Khương Trần, hắn ta cũng hiểu rằng đối với chuyện này, Phượng Khương Trần đã hạ quyết tâm, hắn không có quyền thay đổi……

Lại nói, đại ca nhà hẳn ta chắc hẳn bây giờ đang đấu tranh nội tâm gay gắt, cũng không còn tâm trí để quan tâm đến hắn,.

Thật sự lúc này nội tâm Vương Cẩm Lăng đang đấu tranh, hoặc đúng hơn là hẳn ta đang cố gắng vượt qua rào cản trong, thuyết phục.

bản thân tiếp nhận phương pháp chữa bệnh của Phượng Khương Trần từ tận đáy lòng.

Phượng Khương Trần nói không sai, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để mắt hắn ta sáng trở lại.

CCoi như hắn ta sống trong bòng tối đã thành quen, nhưng khi cơ hội chữa mắt bày ra trước mặt, hắn ta vẫn như trước không từ chối được.

Vương Thất thở dài,nhìn thoáng qua Vương Cẩm Lăng với vẻ đồng tình, rảo bước rời đi.

Chuyện này chỉ có thể để đại ca tự mình quyết định.

Trời đã hơi tối, Phượng Khương Trần và Vương Thất vội vã trở lại thành, cũng may phu xe của Vương gia có kỹ thuật tốt, đường đi cũng bằng phẳng, trên đường đi đến không có trở ngại gì, nhưng lúc bọn hắn lần nữa trở lại rừng phong lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốt……

Nói đúng hơn là có một số người đã được định sẵn là sẽ gặp nhau.

Xe ngựa vừa mới tiến vào trong rừng phong đã thấy có tiếng đánh nhau truyền đến, ngựa bị dọa sợ, hí lên, phu xe vội vàng trấn an ngựa, Phượng Khương Trần và Vương Thất đồng thời mở mắt.

“Ta đi xem một chút” Lòng Vương Thất có chút giật mình.

Hôm nay hắn ta ra khỏi thành là hành động nhất thời, cơ bản là không bố trí hộ vệ, nếu xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền phức, trên xe còn có một Phượng Khương Trần có thể trị bệnh về mắt cho đại ca hắn ta, cũng không thể có sơ xuất.

“Cẩn thận” Phượng Khương Trần cũng không cậy mạnh mà ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, ôm chặt hòm thuốc, lấy ra một cái cán dao giải phẫu số ba, nhanh chóng lắp dao giải phẫu đã dùng trước đó vào.

Dao giải phẫu của ngoại khoa có phần lưỡi dao và cán dao tách rời, cán dao sau khi được khử độc trong nhiệt độ cao có thể tái sử dụng nhưng lưỡi dao thì không thể.

Tuy nhiên, Phượng Khương Trần cũng không vứt lưỡi dao đi mà cẩn thận thu thập chúng lại, dù sao khĩ thuật luyện thép của thời đại này thật sự không thể tạo ra lưỡi dao giải phẫu mà nàng muốn.

Không nghĩ tới lưỡi dao phẫu thuật tưởng chừng vô dụng này lại một lần nữa có tác dụng, tuy nhiên không phải để cứu người mà là để phòng thân, cũng coi như đã tận dụng hết mức vật này.

Vương Thất chui ra khỏi xe ngựa, rất nhanh lại ngồi trở về: “Không cần lo lắng, ngựa bị dọa sợ, sau khi trấn an được nó thì chúng ta có thể đi, mấy người đánh nhau này không phải nhằm vào chúng ta”

Phượng Khương Trần nhẹ gật đầu, nhưng nàng không thoải mái được như Vương Thất, kinh nghiệm trên chiến trường nói cho nàng biết, bận luận trận chiến này có nhằm vào bọn họ hay không, bọn họ đều không tránh được việc bị cuốn vào trong trận chiến, trừ phi trận chiến kết thúc, nếu không tình hình của bọn họ không thể được gọi là đã an toàn.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Phượng Khương Trần là đúng.

Lúc bọn họ đã trấn an được ngựa, tiếp tục tiến lên, những người đang đánh nhau vậy mà lại chạy về phía họ.

Không ổn……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.