“Đương nhiên” Phượng Khương Trần trả lời câu hỏi của Vương Thất, lại quay ra nói với Vương Cẩm Lăng: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không lấy từ cơ thể người sống, đó là nguyên tắc và đạo đức của một thầy thuốc như ta.
Nếu không, ta chữa khỏi mắt cho ngươi nhưng lại khiến cho mắt người khác bị mù, vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Làm một đại phu không phải là đem đau đớn của bệnh nhân chuyển lên thân người khác mà là loại bỏ nó hoàn toàn.
Có thể lấy giác mạc sau khi đối phương qua đời, đương nhiên tốt nhất là trong vòng nửa canh giờ sau khi chết này người khác có lẽ không làm được, nhưng ta nghĩ vương phủ hẳn là có thể làm được, dù sao cũng có nhiều tử tù đến vậy, việc ngươi thuyết phục được một tử tù đồng ý hiến giác mạc cho Vương gia của các ngươi cũng không có gì khó.
Giác mạc chỉ là một phiến mỏng trong suốt rất nhỏ ở trong mắt, sẽ không ảnh hưởng đến hài cốt của người quá cố, cũng không gây ra tổn thương cho thân thể của người đã khuất.
Ta không lo về nguồn gốc của giác mạc, ở trong triều đại Đông Lăng này luôn có tử tù, ta nghĩ với năng lực của Vương giathì lấy một cặp giác mạc từ trên người phạm nhân cũng không phái vấn đề gì to tát.
Điều ta lo lắng chính là Vương công tử ngươi, ngươi có thể chấp nhận giác mạc của người khác ở trong mắt mình không?”
Nghe nàng nói vậy, người ta có lẽ sẽ cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611973/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.