“Có chuyện gì? Vết thương đau à?” Hản là sẽ không nha? Mặc dù Lam Cửu Khanh không chịu tiêm gây tê, nhưng trê dao của nàng có bôi thuốc giảm đau. Coi như nàng lại chán ghét tên nam nhân mặt nạ này, nhưng cũng không thể có lỗi với nghề nghiệp của mình. Bác sĩ không thể đưa tình cảm cá nhân vào trong công được. Cho dù là kẻ thù của nàng năm ở trên bàn phẫu thuật, nàng cũng phải cứu. Cho dù là sát nhân điên cuồng, tội ác tày trời, nàng cũng phải cứu. Đó chính là bác sĩ.
Trong mắt của bác sĩ chỉ có bệnh nhân cứu được và không cứu được.
Thiện ác tốt xấu, những thứ này sẽ có luật pháp quyết định.
“Đưa bàn tay ra” Lam Cửu Khanh nói cực kỳ tự nhiên.
“Làm gì?” Phượng Khương Trần không hiểu, nhưng dưới sự kiên trì của Lam Cửu khanh vẫn ngoan ngoãn đưa tay. Lạnh buốt, tinh tế, mềm nhãn, tay như bông. Lời này dùng để hình dung tay của Phượng Khương Trần, một chút cũng không có sai.
Lam Cửu khanh nắm tay nàng, có hơi không nỡ bỏ.
Phượng Khương Trần không vui nhíu mày: “Buông ra”
Tay của nàng còn quan trọng hơn mặt nữa. Nếu bị thương, kiếp sống đại phu của nàng liền bị hủy. Bác sĩ ngoại khoa chính là dựa vào.
tay để ăn cơm. Tay nàng rơi vào trong tay của Lam Cửu Khanh, lỡ may.
hắn dùng sức quá mức, coi như nàng thảm rồi.
Lam Cửu Khanh không để ý đến Phượng Khương Trần, mà cầm tay Phượng Khương Trần, tinh tế xoa nhẹ. Lam Cửu Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611953/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.