Phượng Khương Trần gật đầu, đứng dậy chắp tay với hai vị quan sai: “Hai vị sai đại ca, ta đã hiểu chuyện, nhưng mà rất xin lỗi, ta không giúp được gì, ta không phải kẻ ngốc. Đó là chuyện của nhị công tử nhà họ Tô, đơn thuần là kẻ mù đụng phải chuột chết. Hai vị sai đại ca, đi thong thả, ta sẽ không tiễn.”
Nàng là bác sĩ ngoại khoa, lại không phải là bác sĩ pháp y, nàng chỉ có thể chữa bệnh cứu người chứ không phải là khám nghiệm tử thi để phá án.
Người còn sống, nàng đến đó không thành vấn đề, nhưng người đã chết rồi, nàng có thể giúp được gì chứ?
Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là phí sức không thu được kết quả tốt gì, bất lâunj kết quả như thế nào, nàng đều sẽ đắc tội với một bên.
Vị Vệ đại nhân tân nhiệm này không dám đắc tội hai nhà Vương Tạ, vì vậy đã để Phượng Khương Trần nàng làm con chim đầu đàn.
Hừ… thực sự cho rằng Phượng Khương Trần nàng là một thiên kim khuê các không có đầu óc sao?
Phượng Khương Trần không cảm tình liếc mắt.
Chuyện hôm nay, đánh chết nàng cũng sẽ không can dự vào, nếu không cẩn thận thì sẽ gặp rắc rối.
Đáng tiếc, mọi chuyện trên thế gian này không thể nào được như ý của Phượng Khương Trần ….
“Phượng tiểu thư, chuyện này e rằng có chút phiên phức. Hôm nay bất luận có như thế nào, người cũng phải đi một chuyến” Hai quan sai vẻ mặt khó xử, rất hiểu ngầm đứng ở cổng, chặn đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611929/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.