Thời gian trôi qua từng chút một, Phượng Khương Trần âm thâm cuống cuồng, trong lòng tức giận mắng: Tô Vân Thanh đáng chết, ngươi có đầu óc hay không vậy, còn không cút đi thì không kịp đâu.
Tô Vân Thanh đang đợi Phượng Khương Trần thỏa hiệp, thế nhưng đợi nửa ngày Phượng Khương Trần vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp.
“Được, ta đi ra ngoài. Phượng Khương Trần, ta giao người cho ngươi, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta không chỉ bắt ngươi bồi táng, mà còn phải đào mộ tổ tiên Phượng gia lên, lấy roi đánh lên thi thể”
“Tùy ngươi” Phượng Khương Trần sao cũng được nhún vai một cái.
Mộ tổ tiên Phượng gia?
Tô Vân Thanh có thể tìm được thì rất bản lĩnh.
Nếu như nàng nhớ không lầm, cha mẹ Phượng Khương Trần căn bản không phải là người kinh thành, tổ tiên của cha mẹ nàng ở đâu, cái này đến nữ nhỉ của Phượng gia là nàng còn không biết.
Mẹ nàng vì cứu đương kim hoàng hậu mà chết, thi thể ở dưới vách đá vạn trượng, cha nàng chết trận sa trường, bị chiến mã chà đạp, ngay cả khối thi thể hoàn chỉnh da thịt cũng không có, Tô Vân Thanh muốn có thể tìm được mộ tổ tiên Phượng gia vậy thì thật là bản lĩnh.
Tô Vân Thanh vốn còn muốn tiếp tục uy hiếp mấy câu, thế nhưng nhìn dáng vẻ dửng dưng của Phượng Khương Trần, không thể làm gì khác hơn là im miệng, ngoan ngoãn lùi ra ngoài.
Tô Vân Thanh vừa đi thì Phượng Khương Trần liền bỏ xuống sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611920/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.