Phượng Khương Trần nhìn “Thi thể” nằm ở đó không nhúc nhích nàng biết hôm nay bất luận thế nào cũng phải cứu sống người này nếu không thì nàng sẽ gặp phiền phức lớn.
Tính tình này của nàng ở thời đại này có lẽ sau này sẽ gây phiền phức nhiều hơn đây.
Nhưng mà không còn cách nào khác!
Mặc dù biết rõ là phiền toái nhưng nàng cũng nhắm mắt chọc vào.
Là một bác sĩ quả thật nàng không làm được việc thấy chết mà không cứu lại càng không thể lạnh lùng đứng nhìn rõ ràng là người đó có cơ hội sống nhưng lại chết ở trước mặt nàng.
Bác sĩ không hành động thì khác gì là giết người.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào ít nhất là nàng – Phượng Khương Trần cũng không thể lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn được.
Nàng quý trọng mạng sống của bản thân cũng quý trọng mạng sống của người khác.
Nàng hít vào một hơi thật sâu đè nén những gánh nặng hỗn loạn ở trong lòng xuống.
Nàng là bác sĩ nàng phải cố gắng hết mình để cứu người bất kỳ người nào cũng đều có thể từ bỏ người bệnh chỉ có bác sĩ là không thể từ bỏ người bệnh nhân.
Hô hấp yếu ớt tim ngừng đập không có dụng cụ khôi phục nhịp tim vậy thì chỉ còn cách dùng biện pháp cơ bản nhất.
Mặc dù nếu không dùng biện pháp này được cái mạng nhỏ của nàng cũng khó mà bảo toàn nhưng đây cũng là trường hợp bất đắc dĩ.
Phượng Khương Trần đưa tay ấn lên trên ngực trái của “Thi thể” một cái sau chắc chắn vị trí đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611901/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.