“Đừng đụng ta.”
Phượng Khương Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn tên quan sai đang tiến tới chỗ nàng khi tên quan sai đứng ngây người ra thì nàng tự mình đứng lên.
Nàng phủi bụi trên người một cái cũng không hề có chút tức giận hay là xấu hổ nàng bình tĩnh lui về phía sau một bước rồi nhìn Tô Vân Thanh: “Tô công tử ngươi đẩy ta ta ghi nhớ. Bây giờ cho ta yên tĩnh một chút ta nói ta muốn cứu người.”
Với lập trường và nguyên tắc của bác sĩ khiến nàng không thể nào đứng trơ mắt nhìn đứa trẻ ấy rõ ràng là còn sống nhưng lại bị người khám nghiệm tử thi xem là xác chết.
Thấy chết mà không cứu cũng giống như là giết người vậy!
Nàng không làm được!
“Ngươi nói gì? Đệ đệ ta thật sự vẫn chưa chết ngươi thật sự có thể cứu đệ ấy?” Tô Vân Thanh sững sờ tại chỗ thấy đôi mắt trong trẻo kia của Phượng Khương Trần nhất thời hắn không biết phải nói như thế nào cả người hắn cứ như bị choáng vậy.
Nếu như đổi lại là bất kỳ chuyện gì đó Tô Vân Thanh cũng sẽ không tin tưởng Phượng Khương Trần nhưng chuyện này…
Hắn không bỏ được suy nghĩ không tin nàng.
Đệ đệ của hắn còn trẻ như vậy tốt như thế nhưng lại bị chết oan.
Hắn đau khổ đến mức không có cách nào kìm lại được bản thân hận không thể đâm ngàn vạn nhát dao vào kẻ thù cho hắn ta phải chôn theo đệ đệ hắn.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Có người nói đệ đệ hắn có thể cứu.
Điều này khiến hắn làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/611899/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.