Ba trăm vạn chỉ để mua bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ mà thôi.
Đỗ Kỷ này kiếm tiền có phải quá dễ dàng rồi không? "Ha ha, bí quyết nấu nướng của tôi thì có nhiều lảm. Nếu viết thành sách thì tôi có thể viết bốn năm trăm vạn chữ đó, trong đó không hề lặp lại hay dư thừa gì cả."
Đỗ Kỷ cười nói: "Đáng tiếc, viết sách tốn quá nhiều thời gian, tôi không thích."
Anh có thể kiếm được một ngàn vạn mỗi năm, vậy tại sao. lại phải lãng phí thời gian viết bí quyết nấu nướng rồi chỉ kiếm được có ba trăm vạn thôi?
Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời với Đỗ Kỷ nữa.
Cơ hội kiếm nhiều tiền đang ở ngay trước mắt nhưng anh lại không đưa tay ra để bắt lấy nó.
Anh có phải là kẻ ngốc không vậy?
Diêu Tĩnh Di cũng chịu Đỗ Kỷ luôn, không có cách nào nữa.
Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn mươi năm cuộc đời mà Diêu Tĩnh Di nhìn thấy một thanh niên coi khinh ba trăm vạn như Đỗ Kỷ.
Sau mười mấy phút, mọi người rời khỏi Hoà Thịnh Lâu.
Trước khi rời đi, Đỗ Kỷ nói vài lời tốt đẹp về Uông Đức ở trước mặt Trần Hoành Phi.
Trần Hoành Phi gọi Uông Đức đến, khen ngợi anh ta vài câu rồi bảo Uông Đức tiếp tục làm việc chăm chỉ.
“Cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn chủ tịch Trần.” Uông Đức cúi đầu khom lưng, cảm thấy rất vui mừng.
Trên đường trở về, đám người Uông Đức, Trương Xuân Hoa thay nhau quỳ liếʍ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vo-song/3438610/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.