- Chuyện này?
Vô Trần nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.
Ý đồ của Long Tại Uyên rất rõ ràng, nhưng ông ta không có biện pháp khác.
- Mỗi lần Đại Bỉ đều có người chết, lần này tổ chức ở Đạo Môn, hi vọng mọi người cố gắng dừng đúng lúc, nếu có đệ tử bỏ mình ngoài ý muốn trên Đại Bỉ, vậy cũng là chuyện không có biện pháp.
- Có những lời này của ngươi là được rồi.
Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Phàm, ánh mắt lập tức nhìn về phía Vô Cực.
- Vô Cực, trưởng bối không ra tay được, có phải đệ tử bối phận tương đồng ra tay, cho dù là đệ tử của Thần Nông Tông ngươi bị đánh chết, hay là bị phế bỏ, Thần Nông Tông ngươi đều không báo thù cho cậu ta, không sai đúng không?
- Trên Đại Bỉ, ai đó chết không thể phòng tránh được, tất nhiên là như vậy.
Vô Cực thản nhiên nói.
- Tốt lắm.
Long Tại Uyên gật đầu hài lòng, định xoay người dẫn đám đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông rời đi.
Có những lời này của Vô Cực là đủ rồi, ông ta muốn Vô Cực hối hận vì ra tay với ông ta, đợi xem.
Không đợi ông ta đi hai bước, giọng Mạc Phàm vang lên.
- Long tông chủ, vậy có phải nếu người của Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi bị giết chết hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3743106/chuong-1757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.