🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gần Xạ Nhật Sơn có tổng cộng hai Truyền Tống Trận, một cái ở chợ, một cái là ngoại giới thông tới Xạ Nhật Sơn.  

             Một cái khác ở ngay gần phủ đệ, là thông tới trong Đạo Môn.  

             Nửa canh giờ sau, Mạc Phàm dẫn theo Tần Kiệt, Vọng Cơ và Nam Cung Thanh đến Truyền Tống Trận gần phủ đệ.  

             Dưới một cái cây bên cạnh Truyền Tống Trận, Long Ngạo Thiên và mấy đệ tử của Thần Nông Tông đặt một cái bàn, ngồi uống rượu.  

             Trương Thiên Bảo đang bị dây thừng màu vàng treo trên cây, dưới người anh ta là một đống hỏa diễm màu vàng đang thiêu đốt hừng hực.  

             Tuy không thương tổn tới Trương Thiên Bảo, nhưng hun mặt Trương Thiên Bảo cháy đen, cả người vô cùng chật vật.  

             Trương Thiên Bảo nhìn thấy đám Mạc Phàm, thì cười tươi.  

             - Mạc sư thúc, ta không sao, ta còn có thể kiên trì được, mọi người đừng kích động, từ từ tới, đừng tổn thương hòa khí, ta không sốt ruột xuống dưới đâu.  

             Mạc Phàm không thèm nhìn Trương Thiên Bảo, mà nhìn về phía Long Ngạo Thiên đang dùng trà.  

             Từ khi Long Ngạo Thiên gần như diệt cả Mạc gia, còn mang Tiểu Tuyết đi, hắn không lúc nào không nghĩ tới cảnh tượng gặp Long Ngạo Thiên.  

             Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp mặt bằng phương thức này, cũng không ngờ tới, hắn sẽ không khống chế nổi mình.  

             Phải biết rằng hắn là người sống hơn năm trăm năm, lại tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, đối với khống chế cảm xúc của mình sớm đã Lô Hỏa Thuần Thanh.  

             Theo Trương Thiên Bảo truyền tin cho hắn, sát ý trong lòng hắn vẫn được hắn áp chế không nhúc nhích chút nào, vậy mà hiếm khi không thể khống chế tỏa ra bốn phía.  

             - Long Ngạo Thiên, cuối cùng cũng gặp mặt, ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?  

             Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, không quanh co lòng vòng, nói thẳng.  

             Không nói đến Long Ngạo Thiên bắt đi Tiểu Tuyết, chỉ riêng chuyện khoét mắt Tiểu Vũ đã đủ khiến Long Ngạo Thiên bị giết vạn lần.  

             Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt đám Vọng Cơ ở bên cạnh thay đổi.  

             Bình thường Mạc Phàm khiến người ta có cảm giác bình tĩnh như nước, nhưng Mạc Phàm hiện giờ như một vùng biển băng, phía trên mặt biển còn đầy băng nhọn, hơi vô ý sẽ bị đâm thành mấy mảnh.Cho dù bọn họ là người đứng về phía Mạc Phàm, cũng cảm nhận được.  

             Bên cạnh Long Ngạo Thiên, đám đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông nghe thấy lời Mạc Phàm nói, sắc mặt khó coi, đứng dậy, chắn trước người Mạc Phàm, trong mắt đều là bất thiện.  

             - Đệ tử Thần Nông Tông, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?  

             Một đệ tử lạnh lùng nói.  

             - Các ngươi, vẫn nên câm miệng thì hơn, ở đây không đến lượt các ngươi nói chuyện, nói cách khác, có khả năng vĩnh viễn không có biện pháp nói chuyện.  

             Không đợi Mạc Phàm mở miệng, một tay Vọng Cơ vươn ra, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn chết à?  

             Đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông nhíu mày, một hư ảnh thần sơn xuất hiện sau lưng anh ta, một quyền của anh ta không do dự đánh về phía Vọng Cơ.  

             Quả đấm này vừa đánh ra, giống như hư ảnh viễn cổ lạc nhật thần sơn cùng đè về phía Vọng Cơ.  

             Tuy chỉ là hư ảnh, nhưng không gian xung quanh chấn động hơn, bỗng nhiên áp lực hàng lâm.  

             Vẻ mặt Vọng Cơ lạnh nhạt, trường kiếm trong tay không đâm về phía đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, mà cắm xuống mặt đất, một khu vực lập tức giãn ra.  

             Bên trong khu vực này, ngoại trừ đám Mạc Phàm ra, những thứ khác, cho dù là đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông hay là hư ảnh viễn cổ lạc nhật thần sơn, toàn bộ bị nghiền nát như thủy tinh bị đập.  

             Sắc mặt đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông thay đổi, dưới chân vừa động vội lùi về sau.  

             - Ta nói rồi, không câm miệng, thì câm miệng vĩnh viễn.  

             Vọng Cơ nhíu mày, lạnh lùng nói.  

             Những lời này vang lên, trường kiếm trong tay anh ta nhất chuyển, một vòng xoáy lấy trường kiếm làm trung tâm xuất hiện.  

             Đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông còn chưa kịp rời đi, đã bị cuốn vào trong.  

             “Răng rắc!” Đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông này xuất hiện vết rạn, giống như đồ sứ bị vỡ.  

             Nhưng không đợi đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông này bị nghiền nát.  

             Long Ngạo Thiên nâng chén rượu trong tay lên, một vầng thái dương xuất hiện sau lưng anh ta.  

             Một đại đạo màu vàng xuất hiện trong mặt trời, lan tràn tới trước người đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông kia.  

             Đại đạo màu vàng tới chỗ nào, kiếm vực hình tròn và vòng xoáy trong vũ tiễn bị xé mở từ giữa.  

             Không chỉ như vậy, vết rạn trên người đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông biến mất trong chớp mắt, cánh tay nghiền nát cũng nhanh chóng dài ra.  

             Đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông nhìn cơ thể hoàn hảo không tổn hao gì, hơi sửng sốt, vội vàng lùi trở về.  

             Anh ta tưởng rằng mình xong đời rồi, ai biết cứ thế khôi phục rồi?  

             - Đa tạ Long thiếu ra tay cứu giúp.  

             Đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông liếc mắt nhìn Vọng Cơ với vẻ kỳ lạ, ôm quyền với Long Ngạo Thiên nói.  

             - Các ngươi đều lui ra cả đi, đừng xen miệng vào, quả thật ở đây không có đường sống để các ngươi xen mồm vào.  

             Long Ngạo Thiên đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói.  

             - Dạ, Long thiếu.  

             Những đệ tử này không dám làm trái, cúi đầu với Long Ngạo Thiên, lùi về phía sau Long Ngạo Thiên.  

             Bọn họ cùng nhìn về phía đám Mạc Phàm, vốn tưởng rằng đệ tử của Thần Nông Tông không có bản lĩnh gì, đều là quả hồng mềm, muốn thu thập một người giúp Long Ngạo Thiên.  

             Thật không ngờ Vọng Cơ cường đại như vậy, chỉ một Vọng Cơ bọn họ đã không thể đối phó được, chẳng bằng lùi lại thì hơn.  

             Long Ngạo Thiên không để ý tới Mạc Phàm, dời mắt nhìn về phía Vọng Cơ.  

             - Ngươi tên là gì, có vài phần thực lực, cũng là người của Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ sao?  

             Long Ngạo Thiên lạnh giọng hỏi.  

             Trong giọng nói bình tĩnh, đều là không thể làm trái.  

             Vọng Cơ dừng cười, cũng không bất ngờ, thu hồi trường kiếm.  

             Người có thể phế anh ta, phá được một kiếm của anh ta cũng không có gì kỳ lạ.  

             - Ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thần Nông Tông mà thôi, còn chưa đủ thực lực tham gia Đại Bỉ.  

             - Vậy sao, vậy ngươi phải cẩn thận, người làm đệ tử của Ngạo NhậtSơn Tông bọn ta bị thương, không ai có thể chết già.  

             Trong mắt Long Ngạo Thiên lóe lên tinh quang, cười mỉa nói.  


    Vọng Cơ cười khẽ, không chịu ảnh hưởng chút nào, một tay anh ta đặt lên vai Tần Kiệt, một vùng lam quang xuất hiện trên người Tần Kiệt, lúc này Tần Kiệt mới khôi phục như thường.  

             Lông mày Long Ngạo Thiên hơi nhíu lại, cười khinh thường, dời mắt từ người Vọng Cơ sang nhìn Mạc Phàm.  

             - Tiểu tử, trái lại ngươi khiến ta thật bất ngờ, chỉ trong một năm ngắn ngủi, không chỉ từ tu sĩ thế gian thành đệ tử của Thần Nông Tông, còn khiến một cao thủ tin phục ngươi như vậy, chỉ là quá đáng tiếc, mạng của ngươi chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi.  

             Long Ngạo Thiên cười mỉa nói, giống như đang nói chuyện với một người chết. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.