🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hồn phi phách tán, cho dù cơ thể không chết, cũng như thi thể.  

             Thật sự tới trình độ này, cho dù đưa tới Thần Nông Tông cũng không có cách nào cứu được.  

             Vậy mà Mạc Phàm chữa được hồn phi phách tán, chuyện này quá khó tin rồi.  

             Vô Ngần vừa định mở miệng, lời nói tới bên miệng, lại nuốt trở về.  

             Y đạo của Mạc Phàm cao minh ông biết, nhưng không ngờ lại tới mức này, thậm chí còn cứu sống được cả hồn phi phách tán.  

             Ông cũng có thể, nhưng có điều kiện, ví dụ như hồn phách chưa tiêu tan, có thể thông qua Tụ Hồn Thuật ngưng kết hồn phách.  

             Nhưng một khi hồn phi phách tán chân chính, ông cũng không có biện pháp.  

             - Ngươi có thể chữa trị hồn phi phách tán?  

             Bắc Ly Nam Bình nhìn thoáng qua Vô Ngần, hỏi.  

             - Con gái ngươi sinh ra hơi đặc biệt, có một số người cũng có thể, chỉ là mất một thời gian dài, không lập tức khiến người ta tỉnh lại, nhưng con gái ngươi chỉ có ta mới chữa được, những người khác không được.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Phần lớn y tiên, đều không có cách nào với hồn phi phách tán.  

             Nhưng phần lớn không bao gồm hắn trong đó, chỉ cần có chút tàn hồn ở đây, hắn có thể chữa khỏi.  

             Trong cơ thể Bắc Ly Thu Nguyệt đã không còn tàn hồn, chỉ dựa vào Bản Mệnh Đăng dưỡng hồn phách.  

             Lúc ấy vợ chồng Bắc Ly Nam Bình tìm rất nhiều y tiên nổi tiếng, chỉ riêng Thần Nông Tông đã được mời không ít người, dùng vô số phương pháp cũng không có tác dụng.  

             Lúc hắn nhìn thấy Bắc Ly Thu Nguyệt, tàn hồn này sẽ tắt bất cứ lúc nào như nến.  

             May mà Bắc Ly Thu Nguyệt ôm kiếm mà sinh, thanh kiếm kia trải qua Bắc Ly Thu Nguyệt ôn dưỡng, đã đồng căn đồng mệnh với Bắc Ly Thu Nguyệt.  

             Hắn dùng thanh kiếm này ôn dưỡng tàn hồn kia, không lâu sau, tàn hồn của Bắc Ly Thu Nguyệt mạnh hơn không ít.  

             Tuy hắn không biết sau đó thế nào, nhưng Bắc Ly Thu Nguyệt sẽ hồi phục như cũ.  

             - Tiểu tử, ngươi nói những lời này trước mặt Vô Ngần sư thúc ngươi, có phần hơi tự đại quá rồi?  

             Bắc Ly Nam Bình lạnh lùng nói.  

             Mạc Phàm là đệ tử thông qua hải tuyển, đây không phải bí mật gì, chỉ cần hơi điều tra là biết.  

             Một đệ tử được chọn dựa vào hải tuyển, dám khẩu khí lớn trước mặt Vô Ngần như vậy, chỉ có hắn mới chữa được cho con gái ông ta, đây là xem thường Vô Ngần rồi.  

             - Bắc Ly cung chủ, ngươi dùng khích tướng này không có tác dụng với ta đâu, vợ Vô Phong sư đệ sắp tỉnh lại rồi, cũng là nhờ tiểu tử này đưa ra phương pháp.  

             Vô Ngần không tức giận nói.  

             Ông không bằng Mạc Phàm không phải một chút, nếu không đã không lựa chọn đứng bên phía Mạc Phàm.  

             - Cái gì?  

             Mắt Bắc Ly Nam Bình mở to, lúc nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt đều là không thể tin được.  

             Chuyện giữa Vô Phong và Ma Chủ, người cảnh giới như ông ta ở Tu Chân giới không ai không biết.  

             Phóng nhãn cả Tu Chân giới cũng không có cách nào, càng không nói Thần Nông Tông, vậy mà Mạc Phàm chữa trị được?  

             - Ngươi không tin có thể thử xem, trên người Mạc Phàm có khí tức của Vô Phong sư đệ hay không.  

             Vô Ngần lạnh lùng nói.  

             Bắc Ly Nam Bình nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, thần thức bao lấy Mạc Phàm.  

             Thần thức của ông ta vừa tới người Mạc Phàm, chữ “trấn” kia lập tức lóe lên.  

             Sắc mặt Bắc Ly Nam Bình khẽ đổi, vội vàng thu hồi thần thức.  

             Ông ta quá quen thuộc với chữ “trấn” này, tuyệt học của Vô Phong, Trấn Thiên Tuyệt.  

             Thứ này ở trên người Mạc Phàm, vậy không có gì phải hoài nghi lời Vô Ngần nói.  

             - Con gái ta không thù không oán với Long Ngạo Thiên, vì sao Long Ngạo Thiên ra tay tàn nhẫn như vậy?  

             Bắc Ly Nam Bình cảm thấy khó hiểu hỏi.  

             Trên Đại Bỉ, nếu không có thù oán, bình thường sẽ không ra tay tàn nhẫn, quan hệ giữa Chân Võ Tiên Cung ông ta và Ngạo Nhật Sơn Tông coi như không tệ.  

             - Không chỉ con gái ông, phàm là người đứng đối diện anh ta, trên cơ bản đều có kết cục này, con gái ông coi như là có vận khí tốt một chút, bảo vệ cơ thể.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Đại Bỉ lần đó, người trên đài với Long Ngạo Thiên chỉ có sư huynh hắn và Bắc Ly Thu Nguyệt còn sống.  

             Chỉ là một người thành phế nhân, một người thành hoạt tử nhân, được hắn cứu.  

             - Chuyện này…  

             Bắc Ly Nam Bình nhíu mày, vẻ mặt xoắn xuýt.  

             Không phải không có khả năng này, người đứng đầu của Ngạo Nhật Sơn Tông không dễ chọc.  

             Hiện giờ xuất hiện một người đi lên thần đạo, lại càng tự cao tự đại, ra tay tàn nhẫn là chuyện bình thường.  

             Không nói đến Ngạo Nhật Sơn Tông, mấy ngày nay con gái ông ta cũng phế đi mấy người.  

             - Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần, nhưng trước khi thử tốt nhất là nên tách tinh huyết và tinh hồn ra.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Nếu tách tinh huyết và thần hồn, cho dù cơ thể hồn phi phách tán trên lôi đài, chỉ dựa vào những thứ này cũng có thể sống lại, không cần phiền phức như kiếp trước.  

             - Chuyện này ta sẽ suy xét.  

             Bắc Ly Nam Bình nghĩ một lát nói.  

             Nếu đến đây, rời đi là không có khả năng.  

             Nhưng đúng là nên theo như lời Mạc Phàm nói, phải chuẩn bị để sống lại trước.  

             - Chỉ là tất cả người đứng trên lôi đài với Long Ngạo Thiên đều có kết cục này, vậy còn ngươi?  

             Bắc Ly Nam Bình hỏi tiếp.  

             Thực lực của Mạc Phàm phi phàm, người có hi vọng đấu tới cuối cùng với Long Ngạo Thiên là Mạc Phàm rồi.  

             Dựa theo lời Mạc Phàm nói, chẳng phải Mạc Phàm cũng bị Long Ngạo Thiên giết chết sao.  

             - Ta, là người muốn giết Long Ngạo Thiên.  

             Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sắc lạnh, bình tĩnh nói.  

             - Chuyện này để ta trả lời thay Mạc sư đệ cho, người đại diện cho Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ vốn là ta, người bị phế cũng là ta, vị trí này của ta, được Mạc sư đệ thế vào.  

             Vọng Cơ không đợi Mạc Phàm mở miệng, giải thích.  

             - Hả?  

             Vô Ngần nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.  

             Lúc trước ông rất tò mò vì sao Mạc Phàm không muốn Vọng Cơ tham gia Đại Bỉ, hóa ra nguyên nhân là đây.  

             Sắc mặt Bắc Ly Nam Bình thay đổi, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.  

             Vừa rồi ông ta còn muốn báo thù thay con gái, nhưng đến bây giờ, ông ta phát hiện chuyện này phức tạp hơn ông ta nghĩ nhiều.  

             - Tiểu tử, ngươi nói cho ta biết chuyện này, là muốn ta làm gì giúp ngươi?  

             Bắc Ly Nam Bình nghĩ một lát, hỏi.  


             Trên người Mạc Phàm có Trấn Thiên Tuyệt của Vô Phong, cho dù vừa rồi không có Vô Ngần ở đây, ông ta cũng không thương tổn Mạc Phàm.  

             Cho nên Mạc Phàm chắc chắn có mục đích.  

             - Trương Thiên Phong Đạo Môn, Bạch Tiểu Thiên Bạch gia, Vương Dương Thánh Môn, cộng thêm con gái ngươi, đều không chết thì thành phế nhân, ngươi có thể tìm từng người, sử dụng Dịch Dương Tuyệt mà ngươi vừa dùng với con gái thử bọn họ một lần, nếu kết quả giống nhau, ngươi có thể nói rõ những chuyện này cho bọn họ.  

             Mạc Phàm bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm nói. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.