🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rất lâu sau, lúc này nam tử của Thường Thanh Thiên và Võ Bá mới phản ứng kịp.  

             Một Mạc Phàm đã đủ đáng sợ, cơ thể đỡ một kiếm của Bắc Ly Thu Nguyệt, tiện tay lấy đi kiếm khí của Bắc Ly Thu Nguyệt.  

             Nam tử bên cạnh Mạc Phàm rất khiêm tốn, vậy mà cũng khủng bố như thế.  

             Chỉ hai ngón tay, vậy mà khiến Bắc Ly Thu Nguyệt bị thương nặng đến thế.  

             - Bọn họ là đệ tử của Thần Nông Tông thật sao?  

             Võ Bá không tin lắm nói.  

             Nếu đệ tử của Thần Nông Tông đều như Mạc Phàm và Vọng Cơ, sao Đại Bỉ tông môn lại sửa quy tắc?  

             Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin hai người là đệ tử của Thần Nông Tông.  

             - Cũng quá mạnh rồi?  

             Đây mới chỉ là nhất chỉ, nếu hai bọn họ dùng toàn lực sẽ thế nào, e rằng bọn họ đã sớm bị giết 1000 lần?  

             Không chỉ bọn họ, Mạc Phàm cũng nhướn mày.  

             - Gần đây Vọng Cơ sư huynh tiến bộ không ít.  

             Quả nhiên Vọng Cơ sư huynh không hổ là thiên phú số một số hai của Thần Nông Tông, kiếp trước lúc hắn nói chuyện với Vọng Cơ sư huynh, Vọng Cơ sư huynh tự mình nói, không ai ở Thần Nông Tông có thiên phú vượt qua anh ta.  

             Cho dù là hắn hay Vô Phong sư thúc, Vô Địch sư thúc, đều như vậy.  

             Kiếp trước, hắn có thể cảm nhận được thiên phú của Vọng Cơ sư huynh, thậm chí sư phụ hắn cũng đồng ý với câu nói rất ngông cuồng này của Vọng Cơ sư huynh, nhưng hắn không để ý lắm.  

             Dù sao cơ thể của Vọng Cơ sư huynh đã bị phế, nói gì cũng là nói suông.  

             Thật không ngờ, thực lực của Vọng Cơ sư huynh tăng nhanh đến vậy.  

             Một kiếm vừa rồi của Vọng Cơ sư huynh, cho dù là hắn, e rằng cũng sẽ bị thương.  

             Hơn nữa cùng là nhất chỉ, hắn tuyệt đối không thể làm được như Vọng Cơ sư huynh.  

             - Mạc sư đệ khiêm tốn rồi, nếu không phải đệ cho ta đồ, ta đã không tới nước này, ngoài ra nếu trước mặt ta là Mạc sư đệ, có lẽ ta không có năng lực dùng thực lực như vậy, cho dù dùng được cũng chưa chắc thương tổn được Mạc sư đệ.  

             Vọng Cơ cười nhạt nói.  

             Mạc Phàm không tranh cãi chuyện này, Vọng Cơ sư huynh mạnh vượt dự kiến của hắn, hắn cũng không kém.  

             Hắn đi tới bên cạnh Tần Kiệt, một tay đặt lên trán anh ta.  

             Quang mang màu xanh xuất hiện trên tay hắn, lao vào trong cơ thể Tần Kiệt một cách dũng mãnh.  

             Quang mang màu xanh này vừa nhập thể, trên người Tần Kiệt lập tức xuất hiện đường vân màu đỏ.  

             Đường vân này lấy trái tim Tần Kiệt làm trung tâm, lan ra toàn thân của Tần Kiệt, hình thành một chữ “Nô” trên mặt Tần Kiệt.  

             Quang mang màu xanh theo những đường vân này bơi khắp toàn thân Tần Kiệt, rất nhanh liền bao toàn bộ đường vân màu đỏ.  

             - Đi ra cho ta!  

             Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, tay dùng lực kéo ra ngoài.  

             Đường vân màu đỏ ở dưới quang mang màu xanh bao bọc, giống như bị một tấm lưới lớn kéo ra khỏi cơ thể Tần Kiệt.  

             Tần Kiệt chau mày, cơ thể ưỡn lên theo, sau đó hạ xuống.  

             Anh ta cố mở mắt ra vài lần, nhưng không thể mở ra được, lại ngủ say.  

             Cùng là hôn mê bất tỉnh, nhưng lần này có tiếng ngáy nhỏ truyền từ lỗ mùi Tần Kiệt ra.  

             Giống như người bị bệnh mãi mà không thể ngủ ngon, bỗng nhiên hết bệnh ngủ rất say.  

             Mạc Phàm không vội vàng gọi Tần Kiệt tỉnh, cơ thể của Tần Kiệt đã không có gì đáng ngại, chỉ là chịu đủ hành hạ mới suy yếu, để anh ta nghỉ ngơi một lát thì hơn.  

             Năm ngón tay của hắn nắm chặt, Nô Tâm Chú kia tụ tập về phía lòng bàn tay hắn, rất nhanh liền biến mất trong lòng bàn tay của hắn.  

             - Đây là đồ đệ của ta, hiện giờ ta muốn mang người này đi, không có bồi thường gì, các ngươi còn có ý kiến không, Bắc Ly đại tiểu thư, còn cả ngươi nữa, người của Thường Thanh Thiên?  

             Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đám Bắc Ly Thu Nguyệt, hỏi.  

             Bên trong vách tường, gương mặt Bắc Ly Thu Nguyệt trắng xanh chui từ trong vách tường ra.  

             - Người ngươi có thể mang đi, nhưng để lại tên, bổn đại tiểu thư sẽ đi tìm ngươi.  

             Bắc Ly Thu Nguyệt nghiến răng nói.  

             Vậy mà cô ta thua hai lần, còn là hai đệ tử của Thần Nông Tông.  

             Cảm giác này giống như Phượng Hoàng ở trên cây ngô đồng, bị hai con chim sẻ giẫm lên, cô ta nhất định phải lấy lại mặt mũi.  

             - Tên ta đã nói rồi, ta không thích lặp lại, nếu ngươi tham gia Đại Bỉ, chúng ta còn gặp lại nhau, nhưng ngươi vẫn nên về Chân Võ Thiên Cung thì hơn, nếu không sẽ không bị trọng thương đơn giản như vậy đâu.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Bắc Ly Thu Nguyệt bị trọng thương cũng được, tham gia Đại Bỉ, Bắc Ly Thu Nguyệt sẽ hồn phi phách tán dưới tay Long Ngạo Thiên, mãi tới năm sáu trăm năm sau mới tỉnh lại.  

             - Vậy chúng ta gặp ở Đại Bỉ, đi thôi.  

             Bắc Ly Thu Nguyệt lạnh lùng nói.  

             Cô ta đã bại bởi hai người, không cần thiết phải ở nơi này nữa.  

             Còn Tần Kiệt, cô ta chỉ nhìn trúng chút bản lĩnh của Tần Kiệt, lúc này mới nhận Tần Kiệt làm gia nô.  

             Nếu Mạc Phàm muốn, thì cho Mạc Phàm.  

             Có nhiều người muốn thành gia nô của Bắc Ly Thu Nguyệt này lắm, thêm một Tần Kiệt cũng không nhiều, ít một Tần Kiệt cũng không ít, lại tìm là được.  

             Hoặc đợi cô ta giết Mạc Phàm, đoạt lấy Tần Kiệt là được.  

             Đến khi đó, không cần Nô Tâm Chú của Thường Thanh Thiên, Tần Kiệt sẽ phải quỳ gối dưới váy của cô ta.  

             - Đại Bỉ, tùy ngươi đi.  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             Hắn không tiếp xúc với Chân Võ Tiên Cung nhiều lắm, không hề nợ ân tình của Chân Võ Tiên Cung, trái lại Bắc Ly Thu Nguyệt còn hành hạ Tần Kiệt thành ra như vậy.  

             Hắn không giết Bắc Ly Thu Nguyệt đã xem như không tệ rồi, nhắc nhở Bắc Ly Thu Nguyệt xem như nể mặt cha mẹ cô ta, hắn đã hết lòng rồi.  

             Nếu Bắc Ly Thu Nguyệt không nghe, hắn không có biện pháp.  

             Sinh tử có mệnh, Vọng Cơ sư huynh có thể tránh thoát là được, Bắc Ly Thu Nguyệt có thể hay không, hắn không quan tâm.  

             Bắc Ly Thu Nguyệt muốn dẫn đám Võ Bá rời đi, mấy khí tức xuất hiện gần Thường Thanh Thiên.  

             Bên cạnh Bắc Ly Thu Nguyệt, nam tử của Thường Thanh Thiên cảm nhận được khí tức này thì nhướn mày, khóe miệng hiện lên tươi cười.  

             - Bắc Ly đại tiểu thư, xin dừng bước, khiến ngươi bị thương ở Thường Thanh Thiên bọn ta, thật sự là Thường Thanh Thiên bọn ta chiếu cố không chu đáo, Bắc Ly đại tiểu thư đợi một lát, ta lập tức cho đại tiểu thư một câu trả lời hài lòng.  

             - Hả?  

             Bắc Ly Thu Nguyệt nhướn mày, lạnh lùng liếc Mạc Phàm và Vọng Cơ một cái, gật đầu.  

             - Vậy sao.  

             Mạc Phàm khẽ gật đầu.  

             - Chính là như vậy.  

             Nam tử Thường Thanh Thiên cười nói.Anh ta mới nói xong, mấy bóng dáng chớp lóe tới tầng hai chỗ bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.