Vô Huyền muốn Mạc Phàm lấy được thứ nhất, mà không cho Mạc Phàm đánh chết hoặc khiến đối thủ trọng thương, đây rõ ràng là gây khó dễ cho Mạc Phàm.
Trên Đại Bỉ, không ai sẽ nương tay, dù sao đều là cao thủ của mỗi tông môn, thực lực chỉ kém nhau chút xíu, hơi vô ý không chết cũng tàn phế.
Gần như mỗi lần Đại Bỉ, đều khiến không ít đệ tử bị chết.
Mạc Phàm không khiến đối thủ trọng thương, đây mới là muốn chết.
Lúc trước có người thủ hạ lưu tình, kết quả bị đối phương sắp chết vồ tới, cuối cùng bị đối phương giết chết.
Ví dụ như vậy, tuyệt đối không chỉ có một.
- Vô Huyền sư huynh, như vậy có phải quá làm khó dễ ba bọn họ hay không?
Vô Ngần nhíu mày nói.
Nếu Vô Huyền nói như vậy, chắc chắn cũng bao gồm cả Lam Dương trong đó.
Ông không thể nhìn Lam Dương chịu chết được.
- Vô Ngần sư đệ, nếu đệ cảm thấy thực lực của Lam Dương không đủ, hoặc Lam Dương không dám tham chiến, có thể để Vọng Cơ thay thế, hoặc là…
Vô Tàng cười khẽ, nói một nửa thì dừng.
Ở Tàng Bảo Các lần trước, Vô Ngần bỏ ông ta rời đi, khiến mình ông ta chịu Vô Địch nghiền ép, hôm nay xem Vô Ngần làm sao bây giờ?
- Hoặc là thế nào, Vô Tàng sư huynh?
Vô Ngần nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3739178/chuong-1722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.