Đôi mắt Phượng Vũ bình tĩnh như tiểu hồ, nhìn Mạc Phàm, lại nhìn Vô Địch.
- Quả thật võ đạo của ngươi rất mạnh, đi cũng rất xa, quả thật ngươi có thể dạy ta võ đạo, nếu ta theo ngươi học võ đạo, có phải ngươi sẽ tặng ta thứ này đúng không?
Phượng Vũ cầm thủ ngọc được Mạc Phàm đeo trên cổ cô.
Vô Địch được Phượng Vũ khen ngợi vài câu, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.
- Đây là đương nhiên.
Nếu Tiểu Phượng Vũ đồng ý học võ đạo với hắn, chỉ cần thời gian đủ lâu, ở trong bảng mười đại cao thủ ở Tu Chân giới cũng không phải không có khả năng.
Chính ông không thắng được Vô Phong và chưởng môn, dựa vào đồ đệ cũng có thể.
- Vậy người này trúng một quyền của ngươi không phải chịu uổng phí sao?Phượng Vũ nghĩ một lát nói.
Tuy cô không nói gì, nhưng đều nhìn ở trong mắt.
Khối ngọc này, là Mạc Phàm mạo hiểm nguy hiểm lớn mới lấy được.
Vô Địch nhíu mày, ông còn tưởng Phượng Vũ nghĩ cái gì, thật không ngờ là đến báo thù.
- Chuyện này, tiểu nha đầu, con muốn thế nào, nếu không thì ta để tiểu tử này đánh ta một quyền, nhưng có lẽ tiểu tử này không có can đảm đó đâu.
Vô Địch liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nhíu mày nói.
Ông nhận Tiểu Phượng Vũ làm đồ đệ là có hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3736093/chuong-1701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.