Nếu bọn họ không ra tay với Phượng Vũ, có lẽ hắn chỉ tiếp xúc với Lam Phi một phen, để bọn họ biết khó mà lui.
Nhưng hiện giờ, chuyện này phải có câu trả lời thỏa đáng.
- Sư đệ cảm thấy còn quan trọng sao?
Lam Phi nhíu mày hỏi.
Một phủ đệ mà thôi, anh ta vốn không để vào mắt, Lam gia bọn họ có không ít động phủ trên núi, phủ đệ ở nơi này kém xa phủ đệ của nhà anh ta.
Tụ Linh Trận này, chỉ là cái cớ anh ta tới.
Nhưng chuyện đã tới bước này, không cần lấy lý do che giấu nữa, hoàn toàn có thể ra tay rồi.
- Sư đệ coi như là có chút bản lĩnh, nhưng chưa đủ nhìn, ta thấy sư đệ nhập môn muộn hơn, nên nhường đệ ba chiêu, ra tay đi, nếu sau ba chiêu sư đệ không thể đánh được ta, vậy đừng trách chúng ta cùng là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng lại có chênh lệch lớn tới vậy.
Lam Phi lại nói tiếp.
Khi nói chuyện, anh ta quay đầu nhìn Liễu Mị Nhi ở bên cạnh, vẻ mặt lập tức biến thành nịnh nọt.
- Sư tỷ, mọi người đi sang một bên đi, tránh để lan tới gần mọi người.
- Được.
Liễu Mị Nhi gật đầu, liếc mắt ra hiệu với nam tử họ Phùng, một đám người lùi về sau, dành ra một vùng rộng.
Ra tay ở đây càng tốt, đúng lúc để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3734286/chuong-1686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.