Chương trước
Chương sau
Ở tận cùng Thanh Thành, phía trước đại sơn tương tự ngai vàng.  

             Lúc bóng dáng Mạc Phàm xuất hiện, đến trước sân, bên cạnh đại môn.  

             Trên sân rộng như vậy, không chỉ khắc họa trận pháp thượng cổ nhất thể với sơn môn, ngay cả thị vệ trước sơn môn cũng cao cấp hơn ở Thanh Thành nhiều.  

             Những người này đều là Nguyên Anh kỳ, dẫn đầu lại là cao thủ Hóa Thần, trước cửa là hai cao thủ Hợp Đạo.  

             Cho dù là cấp bậc gì, trên người người nào cũng mặc chiến giáp cổ, bóng dáng cao lớn uy vũ chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không dám tới gần.  

             Mạc Phàm đi tới trước đại môn, một tay đặt lên trên cửa do tảng đá tạo ra, khóe miệng hơi nhếch lên.  

             Tuy tìm Vô Phong sư thúc mới giải quyết được chuyện hải tuyển, nhưng cuối cùng vẫn trở lại.  

             Tay hắn mới đặt lên trên cửa, người dẫn đầu liền quay đầu nhìn, người này mới nhìn về phía Mạc Phàm, chiến giáp cổ trên người sáng lên, liền đến trước người Mạc Phàm.  

             - Tiểu tử, không được phép đụng vào đại môn của Thần Nông Tông.  

             - Phương sư đệ, cậu ấy là người đứng đầu hải tuyển, cũng là con cố nhân của Vô Phong sư thúc tổ, ta lập tức dẫn cậu ấy tiến vào Thần Nông Tông.  

             Bên cạnh sân, Lương Nguyệt Hoa mới tới vội vàng đi tới nói.  

             - Đừng đụng vào quá lâu hoặc phân tích trận pháp thượng cổ trên đại môn.  

             Nam tử họ Phương khẽ nâng mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái rồi rời đi.  

             Mạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cười nhạt.  

             Đại môn của Thần Nông Tông là môn hộ của Thần Nông Tông, nếu Truyền Tống Trận thượng cổ ở phía trên được người ta giải ra, thì có thể xâm nhập Thần Nông Tông.  

             Cho nên vẫn luôn có quy củ, bình thường không cho phép người khác đụng vào đại môn.  

             - Mạc Phàm, không đúng, ta nên gọi ngươi một tiếng Mạc sư thúc rồi, đúng là không ngờ, ngươi thực sự là con cố nhân của Vô Phong sư thúc tổ.  

             Lương Nguyệt Hoa đi tới, tức giận nói.  

             Thiếu chút nữa bà trở thành sư phụ của Mạc Phàm, ai biết Mạc Phàm sắp thành sư thúc của bà rồi.  

             Mạc Phàm là con cố nhân của Vô Phong sư thúc, vào Thần Nông Tông sẽ là đồ đệ của chưởng môn, dù thế nào đều là sư thúc của bà.  

             - Ngươi còn nhiều chuyện không ngờ lắm, đúng rồi, dựa theo đánh cược của chúng ta lúc trước, ngươi thua, đây là địa chỉ của người kia, tin tức và phương pháp khiến cô ấy đi cùng với ngươi, tìm người này đến giúp ta, sau đó dẫn cô ấy tới Thần Nông Tông.  

             Mạc Phàm lấy một ngọc giản ra, đưa cho Lương Nguyệt Hoa.  

             - Đợi ta đưa mọi người vào Thần Nông Tông, sẽ đi tìm người ngươi cần.  

             Lương Nguyệt Hoa lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, vẫn nhận ngọc giản.  

             Thua thì thua, dẫn người tới Thần Nông Tông mà thôi, chỉ là chuyện đi một chuyến với bà.  

             Lúc hai người nói chuyện, Chúc Vũ và Chu Thanh Vân đã đi tới.  

             - Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi, chỉ cần vào cánh cổng này, sẽ không có chuyện gì.  

             - Không đơn giản như vậy đâu.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             Vô Phong sư thúc ra mặt, chỉ sợ thân phận Ngô Danh của hắn không giấu được rồi.  

             Như vậy, Mạnh Bất Đồng sư huynh càng khó bỏ qua cho hắn.  

             Cho dù Vô Phong sư thúc ra mặt, chỉ sợ hắn thành con cố nhân của Vô Phong sư thúc cũng không đủ để chấn nhiếp Mạnh Bất Đồng sư huynh.  

             Dù sao nếu hắn bị Mạnh Bất Đồng giết, cùng lắm Vô Phong sư thúc chỉ trừng phạt Mạnh Bất Đồng một phen, không có khả năng giết Mạnh Bất Đồng.  

             Cho nên cho dù hắn vào Thần Nông Tông cũng không dễ như vậy.  

             - Yên tâm đi, vào Thần Nông Tông, có ta ở đây ngươi sẽ không sao đâu  

             Chu Thanh Vân nói chắc chắn.  

             Mạc Phàm cười nhạt, nhưng không nói gì nữa, đi theo đám Chúc Vũ vào trong Truyền Tống Môn vĩ đại.  

             Đi vào Truyền Tống Môn, mọi người tới một chiếc cầu vồng, linh khí nồng đậm như nước phả vào mặt, nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy chục lần.  

             Bọn họ đi theo đám Chúc Vũ chậm rãi đi về phía trước, giống như bốn phía là tinh hải, từng tinh cầu màu sắc khác nhau xẹt qua bên cạnh bọn họ.  

             Bọn họ đi trên cầu, liếc mắt nhìn tinh hải lướt qua.  

             Xung quanh, mười người được chọn và tùy tùng của bọn họ, ngoại trừ Mạc Phàm ra mọi người đều kinh ngạc tới ngây người.  

             Tông môn bình thường chiếm một tinh cầu đã không tệ rồi, xem như là tông môn rất lớn.  

             Nhưng Thần Nông Tông bao phủ một vùng tinh vực không nhỏ, chỉ để bốn đại môn.  

             - Thần Nông Tông không hổ là một trong thập đại tông môn.  

             Vọng Cơ cũng thán phục nói.  

             - Trên những tinh cầu khác đều có người sao?  

             Lã Hồng Nhu tò mò hỏi.  

             Bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu tinh cầu, đây chỉ là phía nam của Thần Nông Tông, nếu trên tinh cầu khác đều có người trông coi, Thần Nông Tông khủng bố biết bao nhiêu?  

             - Trên mỗi tinh cầu không nhất định có người của Thần Nông Tông, nhưng đều có người.  

             Chúc Vũ giống như quen rồi, cười nhạt nói.  

             Thần Nông Tông thật sự có nhiều tinh cầu lắm, đếm không hết, không có nhiều người đóng ở từng tinh cầu như vậy, nhưng trên những tinh cầu này đều có tộc nhân.  

             Có khi là nhân loại, có khi là dị tộc.  

             Cho dù không có người của Thần Nông Tông đóng ở đó, cũng bị đại trận phòng hộ của Thần Nông Tông khống chế.  

             Một khi có dị dạng, Thần Nông Tông sẽ lập tức biết.  

             - Không có người của Thần Nông Tông trấn giữ, nhiều tinh cầu như vậy, quản lý được không?  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày hỏi.  

             - Những tinh cầu này đều trong một trận pháp của Thần Nông Tông, trừ chuyện đó ra, mỗi tinh cầu đều là bảo tinh, phía trên có vô số bảo vật quý hiếm.  

             Mạc Phàm giải thích.  

             Hắn không đi tới hết mỗi tinh cầu, nhưng hắn biết những tinh cầu này là một đám đại năng của Thần Nông Tông chọn lựa khéo léo di chuyển tới.  

             Mới đầu không có nhiều, trải qua không biết bao nhiêu thế hệ khuân vác mới có quy mô hiện giờ.  

             Trên cơ bản nơi này đều có dược liệu, cũng có không ít dược liệu quý hiếm, thậm chí còn có thứ chỉ có ở Thần Nông Tông.  

             - Bảo tinh?  

             Vừa nhắc tới bảo tinh, trước mắt đám Lã Hồng Nhu sáng lên.  

             Nhất là Lã Hồng Nhu, cô đi tới ven cầu vồng, ngó ra bên ngoài.Một viên bảo tinh đã khiến vô số gia tộc tranh đoạt, bên trong Thần Nông Tông có nhiều bảo tinh như vậy.  

             - Đừng nghĩ tới chuyện đánh chủ ý bảo tinh của Thần Nông Tông, nếu không sẽ bị bắt đi đào quặng cả đời.  


             Lã Hồng Nhu tò mò hỏi.  

             Mạc Phàm lắc đầu, không để ý tới Lã Hồng Nhu, lập tức đi về phía cuối cầu vồng.  

             Tận cùng cây cầu này, ánh sáng bảy màu biến mất, vân khai sương tán, Mạc Phàm và mọi người tới chân núi tinh cầu hình ngọn núi.  

             Dưới chân núi có một đám người đang đợi, người dẫn đầu mặc áo trắng, tóc trắng đen đan xen, trên mặt không có chòm râu, đôi mắt câu nhân. Nhìn thấy đoàn sứ giả tiếp đón, vừa rồi đám Chúc Vũ còn tươi cười, lúc này sắc mặt lập tức khó coi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.