Chương trước
Chương sau
- Có ý gì?  

             Mạnh Sơn Hà nhíu mày, hỏi.  

             - Ngươi không nghe thấy tiếng nổ mạnh lúc vừa rồi sao, không phải là ngươi nghĩ ta bị bọn họ bắt đấy chứ?  

             Mạc Phàm nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi.  

             - Chẳng lẽ ngươi, ngươi…  

             Mạnh Sơn Hà nói một nửa thì dừng, trong chớp mắt sắc mặt xanh mét.  

             Lúc này Mạc Phàm tới đây, không phải nói cho ông ta chuyện ở biệt viện của Vọng Cơ, trái lại nhắc nhở ông ta chuyện ngày mai.  

             Chỉ sợ chuyện ở biệt viện của Vọng Cơ không được thuận lợi, chắc chắn Mạc Phàm trốn khỏi biệt viện của Vọng Cơ rồi.  

             - Ngươi nghĩ như vậy cũng rất bình thường, nhưng thật đáng tiếc, đám người này vẫn không hiểu gì về ta, nếu bọn họ hiểu ta một chút, có lẽ ta sẽ như ngươi nghĩ rồi.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Mạnh Sơn Hà hơi híp mắt, trong mắt lóe lên sắc bén.  

             Mấy chục cao thủ Hóa Thần, hai phủ đệ của Mạnh gia bọn họ bị vây không có biện pháp, ngay cả trú quân nhìn thấy mà không để ý, như vậy mà vẫn để Mạc Phàm trốn thoát, Mạc Phàm thật sự chỉ là tu sĩ Kim Đan sao?  

             - Tiểu tử, ngươi đúng là nhiều thủ đoạn, ta nhìn nhầm ngươi rồi.  

             Mạnh Sơn Hà trầm giọng nói.  

             - Nhìn ta, ngươi còn chưa có tư cách này.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Chỉ là Mạnh Sơn Hà, bối phận còn không bằng Chu Thanh Vân mà Mạnh Bất Vi sư huynh phái tới, nếu hắn nhớ không nhầm, Mạnh Sơn Hà đồng lứa với cháu của Mạnh Bất Vi sư huynh.  

             Người như vậy, kém hai thế hệ với hắn, nhìn hắn giống như cháu nói với ông, ông nội cháu nhìn ông vậy.  

             - Đúng rồi, ta nói cho Quỷ Kiến Sầu ba chuyện, cũng muốn nói với ngươi ba chuyện, thứ nhất đã nói với ngươi, thứ hai, nếu ngươi mơ ước mệnh kiếm thì phải cẩn thận, nếu mệnh kiếm không tiếp nhận ngươi, thì sẽ lấy mạng ngươi đó, cho nên trừ phi mạng rất dày, nếu không sẽ khó mà lấy được.  

             Trước lúc hắn đạt được mệnh kiếm, phía trước không chỉ có mình hắn muốn lấy mệnh kiếm, mấy người kia vì không được mệnh kiếm tán thành, đều chết hoặc thọ nguyên giảm đi, chỉ có mình hắn chiếm được.  

             Mạnh Sơn Hà nghĩ hắn đơn giản quá rồi, cũng nghĩ mệnh kiếm đơn giản quá rồi.  

             - Cái gì?  

             Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn mệnh kiếm như nhìn củ khoai lang nóng phỏng tay.  

             Ông ta biết mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng không biết nhiều về nó lắm, nhất là những lời Mạc Phàm nói, ông ta hoàn toàn không biết gì cả.  

             Nếu thật sự như lời Mạc Phàm nói, ông ta thật sự thua rối tinh rối mù rồi.  

             Ông ta đuổi được những người vây quanh Mạnh gia đi còn không giết được Mạc Phàm, ngay cả mệnh kiếm này ông ta không thể giành tới tay.  

             - Chuyện này ngươi tin hay không đều không sao cả, thử một lần thì biết, nhưng chuyện thứ ba ngươi sẽ tin tưởng, Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ đang khiêu chiến đấu cung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi bọn họ sẽ quét một đợt, cuối cùng thứ nhất là của ta, thứ hai là của Vọng Cơ sư huynh, thứ ba là Hồng Nhu sư tỷ, trong khoảng thời gian này, ngươi nên suy xét việc công đạo với các phong chủ khác thế nào đi.  

             Mạc Phàm nói tiếp.  

             Một lần hải tuyển chỉ chọn được ba người, nếu không giải thích rõ, Mạnh Sơn Hà sẽ bị trừng phạt.  

             Tuy ông ta là cháu của Mạnh Bất Đồng, nhưng cần giải thích với một đám người có bối phận cao hơn cả Mạnh Bất Đồng.  

             Mạnh Bất Đồng cũng không dễ đắc tội, càng không nói tới đứa cháu của Mạnh Bất Đồng.  

             - Ngươi, được lắm tiểu tử, xem như ngươi lợi hại.  

             Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

             Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu mỗi người quét một lần, người mà Mạnh gia bọn họ cài vào sẽ bị hai người quét sạch.  

             Cuối cùng ông ta cũng hiểu Mạc Phàm tới làm gì, Mạc Phàm nhìn như đang nhắc nhở ông ta chuyện này, thực ra là tới nói cho ông ta biết ông ta thua thảm bao nhiêu.  

             - Đây mà lợi hại sao, so với việc các ngươi mời tu sĩ Hợp Đạo đối phó một tu sĩ Kim Đan như ta, không tính là gì?  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             - Chuyện Quỷ Ảnh Môn, không phải liên quan tới ngươi đấy chứ?Mạnh Sơn Hà nghiến răng nói.  

             Lúc trước ông ta không biết bỗng nhiên Quỷ Ảnh Môn rời khỏi Thanh Thành là có liên quan tới Mạc Phàm, Mạc Phàm là một người từ Hạ giới tới không có nhiều năng lực như vậy.  

             Nhưng bây giờ ông ta hơi hoài nghi rồi.  

             Ngay cả Chu Thanh Vân mà Mạc Phàm cũng biết, nếu không mời được nhân vật khó lường, sao có thể tới chỗ ông ta giương oai?  

             - Ngươi cảm thấy có, thì có đi, rốt cuộc có hay không, ngày mai ngươi sẽ biết.  

             Mạc Phàm không nói thẳng, cười khẽ nói.  

             Chuyện gì cũng nói cho Mạnh Sơn Hà, như vậy không vui rồi.  

             Đôi mắt Mạnh Sơn Hà vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  

             - Ba câu ngươi cho ta hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ta cũng cho ngươi ba câu, thứ nhất, không phải ngươi muốn cho ta và Chu Thanh Vân chuẩn bị kỹ sao, được thôi, ta nhất định sẽ chuyển lời ngươi nói cho Chu Thanh Vân, ngày mai ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh gì nói những lời này với bọn ta.  

             Ông ta không biết Mạc Phàm chuẩn bị gì, nhưng Chu Thanh Vân là tiểu bá vương của luật pháp đường, ở bên ngoài Thần Nông Tông, một câu của Chu Thanh Vân không chỉ Mạc Phàm, Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu cũng không vào được Thần Nông Tông.  

             Hải tuyển đã thất bại, dù sao cho dù thế nào, ông ta đều cần giải thích với những phong chủ kia, vậy thì thất bại hoàn toàn đi.  

             Hải tuyển lần này, một cao thủ cũng không chọn.  

             - Thứ hai, ngươi cũng nói cho Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa, bảo bọn họ chuẩn bị để đệ tử của mình tham gia Đại Bỉ trăm năm đi thôi.  

             Mạnh Sơn Hà nói tiếp.  

             Hải tuyển lần này thất bại, ông ta có phần lớn trách nhiệm, còn lại để đồ đệ mới nhận của Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ trăm năm.  

             Trên Đại Bỉ có nhiều thương vong, ông ta an bài một chút, tỉ lệ đồ đệ của hai người Chúc, Lương tử vong là rất cao, đây là trừng phạt vì hai người dám đứng về phe của Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm nhíu mày, chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ ý của Mạnh Sơn Hà.  

             - Thứ ba thì sao?  

             - Thứ ba à, Mạnh Vô Kỳ từng hạ Mạnh Thường Lệnh với ngươi, đợi ngươi bị loại ở hải tuyển, ta sẽ mở Mạnh Thường Lệnh, tốt nhất là bây giờ ngươi nên rời khỏi Thanh Thành, có lẽ còn có thể sống sót, nhưng Mạnh Thường Lệnh của Mạnh gia bọn ta đúng với cả Tu Chân giới, nếu ngươi cảm thấy mình có thể trốn được, cứ việc trốn đi.  

             Trong mắt Mạnh Sơn Hà chớp lóe sắc bén, nói.  

             Mạnh Thường Lệnh chưa từng bỏ dở giữa chừng, Mạc Phàm không vào được Thần Nông Tông, vậy đợi bị Mạnh Thường Lệnh đuổi giết đi.  


             - Tiểu tử, ngày mai không diệt được ngươi, sau này ta không họ Mạnh.  

             Nói xong, một tay ông ta vươn về phía Mạc Phàm, chộp lấy thần hồn của Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không đợi nắm được đã biến mất không thấy.  

             - Ngày mai gặp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.