Chương trước
Chương sau
Vô Phong nheo mắt, lạnh nhạt đánh giá Mạc Phàm.  

             - Ngươi nói thật sao?  

             - Nếu Vô Phong sư thúc không tin, có thể gieo cấm chế lên người con, cũng có thể sưu hồn, nhưng mệnh của con không đo lường được, không biết sư thúc sưu hồn con có vấn đề gì không.  

             Mạc Phàm hơi thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng.  

             Hắn không điều tra rõ vì soa hắn lại trọng sinh, cho dù Vô Phong sư thúc muốn tiến hành sưu hồn hắn, có khả năng chạm vào một số thứ không thể xem, bị những cấm chế này thương tổn đến.  

             Dù sao trọng sinh luân hồi, đã vượt qua phạm trù có khả năng đề cập tới.  

             - Cấm chế thì không cần, sưu hồn cũng không cần, ngươi nói ngươi là đồ đệ của Vọng Cực sư huynh ta, vậy ngươi còn nhớ lúc Vọng Cực sư huynh ta nhận ngươi nhập môn, truyền cho ngươi kinh ngôn nhập môn không?  

             Vô Phong nghĩ một lát nói.  

             Lúc đám đệ tử Thần Nông Tông bọn họ nhập môn, ngoại trừ được ban tên, áo cà sa ra, còn có một câu kinh ngôn độc nhất vô nhị.  

             Kinh ngôn này là dựa vào ngày sinh tháng đẻ của đệ tử này, thời gian nhập môn và một số nhân tố, thông qua Diễn Thiên Thần Quyết tính ra một câu, những lời chỉ có mỗi người đệ tử và sư phụ của người đó biết.  

             Nhưng đến tình trạng này của ông ta, chỉ cần Mạc Phàm nói câu kinh ngôn này ra, ông có thể đoán được là thật hay giả.  

             - Vọng ngôn sinh dữ tử, mạc bất dữ trần quy.  

             Mạc Phàm nheo mắt nói.  

             Ý niệm của Vô Phong vừa động, kinh văn nhanh chóng lưu chuyển trong mắt, bắt đầu tính toán.  

             Một lát sau, lúc này kinh văn trong mắt ông mới biến mất.  

             Mạc Phàm nói kinh ngôn này xong trải qua tính toán của ông ta, quả thật mười năm sau sư huynh hắn nhận một đồ đệ rất ôn hòa.  

             - Con không chỉ biết chuyện này, con còn biết kinh chữ của sư phụ con và sư thúc là gì?  

             Sau đó Mạc Phàm lại hắn.  

             Kinh ngôn của hắn, là vì tu vi Diễn Thiên Thần Quyết còn chưa đủ cao, cho nên chỉ có mười chữ.  

             Cao thủ giống Vọng Cực đạo nhân sư phụ hắn và Vô Phong sư thúc, kinh ngôn Diễn Thiên Thần Quyết sẽ càng ngày càng ngắn, cuối cùng chỉ còn một chữ.  

             Chữ này cho dù là người thân tín, bình thường đều không nói, tránh để người ta suy đoán ra đạo của bọn họ, rồi đối phó bọn họ.  

             Nhưng hắn biết kinh chữ của sư phụ hắn và sư thúc, sư phụ hắn là một chữ “Huyền”.  

             - Vậy mà ngươi biết kinh chữ của ta?  

             Trên gương mặt thế sự xoay vần của Vô Phong, lông mày lập tức nhíu lại.  

             - Bởi vì hơn 400 năm sau, vợ của sư thúc là do y tiên Bất Tử con cứu tỉnh.  

             Mạc Phàm cười nhạt, viết chữ “Trấn” bằng phồn thể trong không trung.  

             Sau khi hắn chữa khỏi cho vợ Vô Phong sư thúc, Vô Phong sư thúc cho hắn một nhánh bản nguyên, để hắn dùng phòng thân, bản nguyên kia là kinh chữ của Vô Phong sư thúc.  

             Vẻ mặt Vô Phong sư thúc ngây ngốc, đôi mắt đảo liên tục.  

             Đến cảnh giới này của ông ta, đã ít có chuyện có thể đả động được ông ta, nhưng tiểu tử Mạc Phàm lại khiến ông khiếp sợ liên tục.  

             Kinh chữ của ông chỉ có vợ và Vọng Cực sư huynh biết, không có người thứ tư, vậy mà tiểu tử Kim Đan kỳ trước mặt cũng biết, chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của ông ta.  

             Ngoài áy náy ra, còn khiến ông nhìn thấy chút hi vọng.  

             - Mạc Phàm, con thật sự có thể chữa khỏi cho vợ ta sao?  

             - Nếu con không chữa được cho vợ sư thúc, sư thúc cảm thấy con sẽ bảo Tử Yên cô nương mời sư thúc tới, mà không phải bảo cô ấy cầm kinh chữ của sư phụ con đi tìm sư phụ con sao?  

             Mạc Phàm cười khẽ, không đáp hỏi ngược lại.  

             - Nhưng con không thể lập tức khiến vợ sư thúc tỉnh lại được, sư thúc làm theo phương pháp con nói, nhanh thì 1 năm, chậm thì 4 năm, vợ sư thúc sẽ tỉnh lại.  

             Mạc Phàm lại nói tiếp.  

             - Nguyên nhân con tới tìm ta, cũng suy xét tới việc sư phụ con không ở Thần Nông Tông đúng không?  

             - Không sai.  

             Mạc Phàm gật đầu.  

             Sư phụ hắn du lịch ở các nơi nguy hiểm quanh năm, ở Thần Nông Tông không lâu.  

             Nếu hắn bảo Tử Yên đi tìm sư phụ hắn, khả năng không gặp được rất cao.  

             - Vậy sao con chắc chắn ta ở đó?  

             - Con không chắc chắn, chỉ là Đại Bỉ tông môn do sư thúc dẫn đội, con đoán trong một năm này sư thúc sẽ ở Thần Nông Tông.  

             Mạc Phàm nói.  

             - Ta mới nhận được truyền âm của sư phụ con, vừa trở về Thần Nông Tông không lâu.  

             Vô Phong thản nhiên nói.  

             Ông ta mới trở về Thần Nông Tông, đệ tử của ông lấy ba ngọc giản do Tử Yên để lại ra.  

             Ông không quá để ở trong lòng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, nội dung trên ngọc giản đã đả động ông ta.  

             Ông ta không quan tâm quy củ của Thần Nông Tông, phóng toàn bộ thần thức lúc này mới tìm được Tử Yên rời đi, sau đó vội vàng đi cùng Tử Yên tới Thiên Cơ Các.  

             - Vậy thì chẳng trách.  

             Mạc Phàm hiểu ra.  

             Không thể không nói vận khí của hắn rất tốt, đúng lúc Vô Phong sư thúc trở về, hơn nữa Tử Yên còn chưa rời khỏi Thần Nông Tông hoàn toàn.  

             Nếu không phải như vậy, hắn chỉ có thể sử dụng Cửu Tuyệt Huyết Chú uy hiếp sư huynh Mạnh Bất Đồng.  

             - Ta tin con là đồ đệ của sư huynh ta, cũng tin con có thể cứu vợ ta, không cần 4 năm, trong 10 năm khiến vợ ta tỉnh lại là được, nhưng con muốn ta giúp chuyện gì?  

             Vẻ mặt Vô Phong nghiêm trọng nói.  

             Áo cà sa, kinh ngôn của Mạc Phàm đều không có bất luận vấn đề gì, còn biết kinh chữ của ông và sư huynh ông, đủ để chứng minh Mạc Phàm không nói dối, chắc chắn Mạc Phàm là đồ đệ sau này của sư huynh ông, còn là đồ đệ rất được coi trọng.  

             ế ể ế ấ ể ế ề ấ ấ ếTrong ba ngọc giản Mạc Phàm cho ông, một cái là phân tích bệnh của vợ ông, còn rõ ràng và toàn diện hơn ông biết hiện giờ, không ít điểm khiến ông cảm thấy mới mẻ, thậm chí hiểu biết thêm về Thất Sinh Thất Thế Chủ.  

             Một cái khác là phương pháp xử lý đơn giản, phòng ngừa nguyền rủa biến xấu, thứ này đã giải quyết chuyện đau đầu nhất của ông cho tới nay.  

             Bởi vì theo thời gian kéo dài vợ ông trúng chú, hiệu quả chữa trị của ông chậm hơn nhiều tốc độ biến xấu của Thất Sinh Thất Thế Chú.  

             Rõ ràng ông tìm được một phương pháp có tác dụng, đợi lúc ông ra tay chữa trị, nguyền rủa đã xâm nhập phương pháp này không có tác dụng, hoặc hiệu quả rất nhỏ.  

             Phương pháp Mạc Phàm cho ông, vừa vặn giải quyết vấn đề này, trước khi ông tới đã ổn định Thất Sinh Thất Thế Chú trên người vợ ông, ít nhất sẽ không chuyển biến xấu.  


             Cho dù Mạc Phàm có thể cứu vợ ông, nếu vào Thần Nông Tông để gây rối, ông chỉ có thể loại Mạc Phàm.  

             Bởi vì Mạc Phàm biết quá nhiều, thậm chí khiến ông cảm nhận được hương vị nguy hiểm.  

             - Con muốn tiến vào Thần Nông Tông, còn lấy thân phận đứng đầu hải tuyển tiến vào Thần Nông Tông, nếu có thể, con hi vọng sư thúc có thể phong công pháp Thần Nông Tông trên người con.  

             Mạc Phàm suy nghĩ một lát, nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.