Chương trước
Chương sau
Trong một phủ đệ của Mạnh gia.  

             ấ ầ Ả ố ấMạnh Sơn Hà được mấy thị nữ hầu hạ, đang hưởng thụ mỹ nữ, mỹ tửu, món ngon, Quỷ Ảnh đi từ sau màn che ra, quỳ một gối trên đất.  

             Mạnh Sơn Hà nhíu mày, xua tay vẫy lui những thị nữ này.  

             - Chuyện an bài cho ngươi, làm thế nào rồi.  

             Mạnh Sơn Hà bưng một chén mỹ tửu lên, khẽ nhấp một ngụm hỏi.  

             - Hồi bẩm chủ nhân, đám người Mạnh gia chúng ta đã đi vào thành công, có mấy người đã tiến vào đấu cung.  

             Quỷ Ảnh hơi nhếch miệng cười, nói.  

             - Vậy tên tiểu tử Mạc Phàm thì sao?  

             - Trước đó không lâu tên tiểu tử kia ra khỏi đấu cung, đến phủ đệ của Vọng Cơ.  

             Quỷ Ảnh cười nói.  

             - Cái gì?  

             Mạnh Sơn Hà híp mắt thành đường ngang, xác nhận lại.  

             - Mạc Phàm ra khỏi đấu cung.  

             Quỷ Ảnh lặp lại.  

             - Tiểu tử này đúng là không biết sống chết.  

             Mạnh Sơn Hà uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cười nói.  

             Đấu cung có đệ tử của Thần Nông Tông quản lý, không ai dám đi vào gây chuyện.  

             Cho nên cho dù Quỷ Ảnh Nhất Tộc biết Mạc Phàm cầm mệnh kiếm, muốn tìm Mạc Phàm lấy mệnh kiếm chỉ có thể đợi Mạc Phàm đi ra, hoặc dụ Mạc Phàm tới.  

             Lương sư muội của ông ta đã nhắc nhở Mạc Phàm, không được ra khỏi đấu cung, vậy mà Mạc Phàm còn dám rời đi.  

             - Ta đã thông báo cho Qủy Kiến Sầu, ngoài ra còn tìm bảy cao thủ Hóa Thần giúp Qủy Kiến Sầu, không lâu sau, có lẽ chủ nhân sẽ nghe được tin tức tốt.  

             Cộng thêm Qủy Kiến Sầu là có tổng cộng 8 cao thủ Hóa Thần, cho dù thiên phú của Mạc Phàm cao tới đâu cũng không có đường sống sót.  

             - Được rồi, đứng dậy đi, uống vài chén với ta.  

             Mạnh Sơn Hà cười đắc ý, lấy bầu rượu và một cái chén ra rót cho mình một chén, cũng rót cho Quỷ Ảnh một chén.  

             Ông ta nói chuyện này cho lão tổ, lão tổ đã phái sứ giả tới.  

             Cho dù Mạc Phàm có thể thoát khỏi đuổi giết của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, cũng tuyệt đối không vào được Thần Nông Tông.  

             Mạc Phàm để lộ nhiều thứ như vậy, nếu không vào được Thần Nông Tông, không cần bọn họ ra tay chỉ có đường chết.  

             - Thuộc hạ không dám.  

             Trong lòng Quỷ Ảnh vui vẻ, nhưng giả bộ khiếp sợ nói.  

             - Đến đây đi.  

             Mạnh Sơn Hà bưng chén rượu lên, lạnh nhạt nói.  

             Quỷ Ảnh không chần chừ nữa, vội vàng bưng một chén khác lên.  

             - Chúc mừng chủ nhân mã đáo thành công.  

             “Keng!” Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, chén rượu ngọc thạch chạm vào nhau.  

             Nhưng chén rượu vừa đến bên miệng, còn chưa uống rượu, âm thanh phá không vang lên, một thứ bay tới trên không Mạnh gia.  

             “Răng rắc!” Âm thanh thủy tinh bị nghiền nát vang lên, trận pháp ở phủ đệ bị đâm ra một cái động to.  

             Thứ kia nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy.  

             Tươi cười trên mặt Mạnh Sơn Hà lập tức cứng đờ, chén rượu trong tay bị ông ta dùng lực nắm biến mất luôn cùng với rượu.  

             - Tiểu tử, đáng chết.  

             Sắc mặt Quỷ Ảnh thay đổi theo, chẳng quan tâm đến việc uống rượu nữa, vội vàng phóng thần thức.  

             - Chủ nhân, đó là mệnh kiếm của tiểu tử kia?  

             Quỷ Ảnh vừa mới nói xong, hai đạo độn quang đến phủ đệ Mạnh gia, đứng ở bên ngoài phủ đệ, chính là Qủy Kiến Sầu và một trong hai tu sĩ Hóa Thần rời đi lúc trước.  

             Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Sơn Hà và Quỷ Ảnh hiểu rõ tình huống.  

             - Tiểu tử này đúng là đáng chết.  

             Mạnh Sơn Hà hổn hển nói.  

             Chắc chắn vừa rồi là mệnh kiếm, ông ta có nghĩ tới Mạc Phàm sẽ thả mệnh kiếm, nhưng thật không ngờ Mạc Phàm sẽ đặt mệnh kiếm ở phủ đệ của Mạnh gia.  

             Người bình thường không dám xông vào phủ đệ của Mạnh gia, nhưng trong Thanh Thành có không ít tội phạm chạy trốn, ngoài ra Quỷ Ảnh Nhất Tộc còn đáng sợ hơn tội phạm chạy trốn.  

             Mệnh kiếm này là thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, lúc trước có một gia tộc chiếm được mệnh kiếm bị một chi của Quỷ Ảnh Nhất Tộc biết được.  

             Một chi này của Quỷ Ảnh Nhất Tộc không phải đối thủ của gia tộc kia, nhưng phát động tộc nhân làm bom thịt người, một người tiếp một người tự bạo ở phủ đệ gia tộc đó.  

             Cuối cùng gia tộc kia không chịu nổi áp lực, bán mệnh kiếm kia cho Quỷ Ảnh Nhất Tộc.  

             Mạc Phàm giấu mệnh kiếm này ở Mạnh gia, Mạnh gia đợi phiền phức tới cửa đi.  

             - Nhanh đi, tìm thanh mệnh kiếm kia, ngoài ra có người dám xông vào phủ đệ của Mạnh gia chúng ta, giết không tha.  

             Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.  

             Mạnh gia ông ta không sợ Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng không dính chút phiền phức thì không dính tốt hơn.  

             - Dạ.  

             Quỷ Ảnh đáp, sau đó biến mất.  

             - Đợi một chút, ngươi đến phủ đệ chữ Khôn, ta sẽ tự mình tìm mệnh kiếm ở phủ đệ này.  

             Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà kỳ lạ hơn nhiều, nói tiếp.  

             - Phủ đệ chữ Khôn sao?  

             Vẻ mặt Quỷ Ảnh mờ mịt, cảm thấy khó hiểu hỏi.  

             Mạnh gia có hai phủ đệ Kiền, Khôn ở Thanh Thành, phủ đệ chữ “Kiền” là nơi cư trú của cao tầng như Mạnh Sơn Hà, hạch tâm của Mạnh gia ở Thanh Thành đều ở đây, phủ đệ chữ “Khôn” là chỗ ở của một số hậu bối Mạnh gia.  

             Phủ đệ chữ “Kiền” có mệnh kiếm, chữ “Khôn” cũng có mệnh kiếm sao?  

             - Tên tiểu tử kia cầm hai thanh mệnh kiếm.  

             Mạnh Sơn Hà nghiến răng nghiến lợi nói.  

             Ngay vừa rồi, ông ta nhận được tin truyền từ phủ đệ chữ “Khôn” tới, có linh khí vô chủ xâm nhập, còn có tu sĩ Hóa Thần và một đám Quỷ Ảnh Nhất Tộc ở cửa.  

             Tuy ông ta cũng không thể tin, nhưng chỉ sợ Mạc Phàm thật sự có hai thanh mệnh kiếm.  

             Mệnh kiếm này khác với linh khí bình thường, chính là một phần chín tiên khí, một khi giải trừ nhận chủ, cho dù biết rõ ở phủ đệ Mạnh gia bọn họ, muốn tìm được mệnh kiếm cũng không dễ như vậy.  

             Chỉ có thể dễ hơn một chút, ông ta và Quỷ Ảnh tiêu phí một chút công phu có lẽ tìm được, hai thanh thì phiền phức rồi.  

             - Dạ, chủ nhân, ta lập tức qua đó, nhưng đối phó tên tiểu tử Mạc Phàm kia thế nào đây?  

             Mặt Quỷ Ảnh xám ngắt, nhỏ giọng hỏi.  

             Hai thanh mệnh kiếm bay tới phủ đệ Mạnh gia, tám tu sĩ Hóa Thần có ba người không đi giết Mạc Phàm, trái lại quay về phủ đệ Mạnh gia bọn họ, rõ ràng là Mạc Phàm không bị diệt trừ như bọn họ nghĩ.  

             - Tên tiểu tử đó sao?  

             Trong mắt Mạnh Sơn Hà lóe lên ánh sáng lạnh.  

             Ông ta muốn thu thập Mạc Phàm lần hai, không những bị Mạc Phàm chơi ngược lại lần hai, Mạnh Sơn Hà này chưa từng bực tức như vậy.  

             Mạnh Sơn Hà còn chưa suy nghĩ xong nên làm gì bây giờ, thì vài đạo phi kiếm đến trên không Mạnh gia, một giọng nói vang lên.  

             - Mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc đã thành vật vô chủ, người muốn mệnh kiếm… Vô duyên thì không có duyên sẽ được!  

             Giọng nói này không chỉ vang lên ở phủ đệ Mạnh gia, còn vang lên khắp Thanh Thành.  

             Hiện giờ chỉ là Thanh Thành, chỉ sợ không lâu sau chín chi của Quỷ Ảnh đều biết rõ.  

             Cho dù là Mạnh gia bọn họ, nếu không nhanh tìm mệnh kiếm, có khả năng phủ đệ của Mạnh gia không giữ được.  

             Chỉ trong phút chốc, Mạnh Sơn Hà nhíu mày, trong mắt đầy hung quang.  

             - Ngươi đi mời một sát thủ chữ “Địa” giết Lã Hồng Nhu và Vọng Cơ trước, nếu tên tiểu tử kia đi ra, mời người chữ “Thiên” giết tiểu tử kia.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.