Chương trước
Chương sau
Chỗ Vọng Cơ, lúc này có không ít người ngăn ở cửa.  

             Thực lực những người này thấp nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí có một người trên trán có chữ “Quỷ” là tu sĩ Hóa Thần.  

             Khác với những tu sĩ khác, những người này không chỉ mặc trang phục dị tộc, toàn thân lộ ra quỷ khí lạnh lẽo, tuy trên bầu trời có ánh mặt trời rực rỡ, nhưng trái lại càng khiến người ta không thoải mái.  

             Vọng Cơ cầm kiếm cổ màu trắng trong tay, chắn trước cửa, hai mắt nheo lại đánh giá những người này.  

             - Chư vị, các vị dẫn nhiều người như vậy tới chỗ Vọng Cơ là muốn làm gì, chỗ Vọng Cơ có thứ gì có thể đả động được các ngươi, nên các ngươi muốn cướp sạch chỗ Vọng Cơ sao?  

             Trong mắt Vọng Cơ lóe sáng sắc bén, hỏi.  

             - Có tiểu tử tên Mạc Phàm ở chỗ ngươi đúng không, chúng tôi tìm cậu ta có chuyện, bảo cậu ta ra đây, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.  

             Một nam tử trên trán có cái sừng quỷ lạnh lùng nói.  

             - Các ngươi tìm Mạc công tử thì tới đệ nhất cung, đến chỗ ta làm gì?  

             Trong mắt Vọng Cơ hiện lên dị sắc, lạnh lùng nói.  

             - Vọng công tử, ngươi đừng che giấu giúp Mạc Phàm nữa, hiện giờ cậu ta ở chỗ ngươi, nếu ngươi không muốn gây chuyện, thì bảo cậu ta ra đây đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể đắc tội rồi.  

             Nam tử có sừng lạnh lùng nói.  

             - Vọng Cơ, quả thật tiềm lực của ngươi không tệ, còn là thiếu gia của Vọng gia, nhưng ngươi nghĩ dựa vào tiềm lực của mình có thể chống lại mấy lão quái vật Hóa Thần kỳ chúng tôi sao, cho dù ngươi chống đỡ được mấy chúng ta, ngươi có thể đỡ nổi áp lực của Quỷ Ảnh Nhất Tộc không?  

             Một lão giả trên mặt có chữ “Quỷ” lạnh giọng nói.  

             Nếu là trước đây, bọn họ đã xông thẳng vào, vốn dĩ không cần nhiều lời với Vọng Cơ như vậy.  

             Cho dù Quỷ Ảnh Nhất Tộc nguyên khí đại thương, cũng phải lấy lại mệnh kiếm.  

             - Chư vị tới vì mệnh kiếm đúng không?  

             Vọng Cơ nhíu mày, hỏi.  

             Lúc Mạc Phàm lấy mệnh kiếm ra, anh ta đã nhìn ra, đúng là mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc.  

             Anh ta đoán thanh kiếm này sẽ mang tới phiền phức cho Mạc Phàm, chỉ là anh ta không ngờ phiền phức tới nhanh như vậy, chỉ mấy tiếng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc đã tìm tới.  

             - Nếu ngươi biết, còn nói nhiều như vậy làm gì, không nhanh giao người ra đây?  

             Lão giả trên mặt có chữ “Quỷ” híp mắt, không kiên nhẫn nói.  

             - Chư vị, Mạc công tử tới chỗ ta làm khách, nếu là khách của ta, vậy Vọng Cơ không thể giao cậu ấy cho các ngươi, các ngươi muốn tìm cậu ấy lấy mệnh kiếm, vậy đợi cậu ấy rời khỏi đây rồi nói sau.  

             Mắt Vọng Cơ đảo liên tục, cười nhạt nói.  

             - Hửm?  

             Đám người này nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

             - Vọng Cơ, ngươi đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao?  

             Lão giả kia trầm giọng nói.  

             - Ta thấy ngươi cũng mơ ước mệnh kiếm của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng ta đúng không?  

             Nam tử có sừng nói.  

             - Trưởng lão, đừng nói nhiều lời với cậu ta như vậy nữa, chúng ta nhanh đoạt lại mệnh kiếm từ tay Mạc Phàm về đi, một tên sợ Mạc Phàm tự động từ bỏ không có gì phải sợ, phế tên tiểu tử này trước, rồi tìm Mạc Phàm lấy lại đồ thuộc về Quỷ Ảnh Nhất Tộc là được.  

             Có người nói với lão giả có chữ “Quỷ” trên mặt.  

             Lão giả có chữ “Quỷ” trên mặt nhíu mày, kiếm trong tay ông ta dấy lên hỏa diễm màu đen.  

             - Vọng Cơ, ta cho ngươi một cơ hội nữa, để ta đi vào tìm tên tiểu tử Mạc Phàm kia, hay là chúng ta tự đi vào?  

             Vọng gia cách Thanh Thành rất xa, nhưng cũng là một đại gia tộc có danh tiếng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh này, không đắc tội thì không cần đắc tội vẫn hơn.  

             Vọng Cơ còn chưa mở miệng, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong phòng đến.  

             - Vọng công tử, mong dừng tay, trà ta uống xong rồi, đã tới lúc ta phải rời đi.  

             Giọng nói vừa vang lên, tiếng bước chân truyền từ trong phòng ra.  

             Vọng Cơ nhíu mày, liếc mắt nhìn phía sau một cái, cười nhạt.  

             - Trà uống xong rồi, nhưng cơm còn chưa ăn, Mạc công tử vội vàng rời đi như vậy làm gì.  

             Anh ta và Mạc Phàm đã xem như không nợ nhau, Mạc Phàm lại phái người đưa tâm đức tu luyện tới.  

             Vừa rồi anh ta chỉ nhìn thoáng qua tâm đức đó, đã cảm thấy rất có ích, nếu tham ngộ hoàn toàn, không biết sẽ thế nào.  

             Hiện giờ có người tới gây sự với Mạc Phàm, Mạc Phàm lại không có ở đây, tất nhiên anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn.  

             Ít nhất anh ta phải chống đỡ tới lúc Mạc Phàm thật trở về.  

             Nói xong, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn trưởng lão của Quỷ Ảnh Nhất Tộc lần nữa.  

             ề ế ấ ể ế ể Ả ấ- Lão tiên sinh, sau khi Mạc công tử rời khỏi chỗ của ta, sẽ mặc các ngươi, ta đều không hỏi đến, nhưng cậu ấy ở chỗ ta một giây, các ngươi không thể vượt qua nơi này nửa bước, nếu không Vọng Cơ ta cả gan, chỉ có thể thử lợi hại của Quỷ Ảnh Nhất Tộc mà thôi.  

             Vọng Cơ nói xong, dùng kiếm cổ vẽ một vạch ngang trước bậc cửa.  

             - Vọng Cơ, ngươi thật to gan, vậy mà bảo hộ người đào trộm thần khí của Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi, ai cho ngươi lá gan đó.  

             Sắc mặt nam tử có sừng khó coi, hỏi.  

             - Ta cũng rất muốn biết vấn đề này, ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy.  

             Vọng Cơ cười nhạt, nói với vẻ khinh thường.  

             Lão giả có chữ “Quỷ” trên mặt nhíu mày, ánh sáng lạnh ở trong mắt lại thịnh hơn vài phần.  

             - Vọng Cơ, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi chỉ muốn lấy lại thần khí thất lạc, ngươi đừng nhảy vào vũng nước đục này thì hơn, tuy Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi gặp đại kiếp nạn, nhưng không phải mặc người ta nắn bóp.  

             - Vọng Cơ không có ý khinh thường Quỷ Ảnh Nhất Tộc, chỉ là Vọng Cơ ta quen đãi khách như vậy, không liên quan tới dòng họ gì.  

             Vọng Cơ nho nhã lễ độ nói.  

             - Được rồi, xem ra Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi bị người ta xem thường rồi, một hậu bối cũng dám đối nghịch với Quỷ Ảnh Nhất Tộc chúng tôi, như vậy lão hủ Quỷ Kiến Sầu không khách sáo nữa, nếu các vị đến đây, vậy xuất hiện đi.  

             Quỷ Kiến Sầu nhìn xung quanh vài lần, nhíu mày nói.  

             Những lời này vừa vang lên, bảy bóng dáng xuất hiện phía trước biệt viện của Vọng Cơ.  

             7 người này không phải người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nhưng đều là tu sĩ Hóa Thần.  

             - Quỷ Kiến Sầu, chỉ là đối phó một tiểu tử Kim Đan đỉnh phong mà thôi, như vậy cũng cần chúng ta ra tay sao?  

             Tên mập đứng đầu bảy người này bất mãn hỏi.  

             Qủy Kiến Sầu lạnh lùng nói.  

             - Dù sao cũng ra ngoài rồi, lấy thanh kiếm đó giúp ngươi là được.  

             Bàn đầu đà bĩu môi, sau đó dời mắt nhìn về phía Vọng Cơ, trong mắt chớp lóe sắc bén.  

             - Tiểu tử, ngươi có tu vi như hiện giờ không dễ, ngươi muốn vì một tiểu tử không có quan hệ, chắn trước mặt tám tu sĩ Hóa Thần chúng tôi sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.