Chương trước
Chương sau
Dưới hỏa diễm, trong chớp mắt trận pháp bị Lý Thu Minh chém được hòa tan.  

             Nhưng trong hỏa diễm cầu dần lộ ra bóng dáng Lý Thu Minh.  

             Tóc Lý Thu Minh bay loạn, quần áo đều bị hủy, lộ ra nửa người trên trắng nõn mà rắn chắc, không biết quần dùng nguyên liệu gì để may, vậy mà không bị hỏa diễm thiêu.  

             Trái ngược là vận khí của Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt, toàn bộ hỏa diễm dậy sóng được nó hút vào trong cơ thể.  

             - Mạc Phàm, thứ ngươi tốn thời gian lâu như vậy mới ngưng tụ ra được, cũng không ra gì, chỉ có thể thiêu hủy được áo của ta.  

             Lý Thu Minh cầm ma kiếm, cười gằn nói.  

             Anh ta tưởng hỏa chú của Mạc Phàm khủng bố tới cỡ nào, xem ra chỉ có như vậy.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, năm ngón tay nắm chặt, hỏa liên và trận pháp kia biến mất toàn bộ trong tay hắn.  

             - Vậy sao, vậy ngươi thử cử động Thôn Thiên Ma Kiếm Khí của ngươi nữa xem!  

             Lý Thu Minh nhíu mày, vận chuyển theo lời Mạc Phàm nói, sắc mặt anh ta lập tức kỳ lạ.  

             “Rầm rầm!” Hỏa diễm được anh ta nuốt vào trong cơ thể xuất hiện trong tay anh ta, chỉ trong chớp mắt tay anh ta bị nổ nát.  

             Lý Thu Minh nhìn cái tay bị phế của mình, sắc mặt thay đổi.  

             - Sao có thể như vậy?  

             - Đây là hỏa gì?  

             Anh ta đã tới cảnh giới Ma Kiếm hợp nhất, cho dù là thứ gì đều bị anh ta thôn phệ mới đúng. Bao gồm cả hỏa chú của Mạc Phàm.  

             Không ngờ hỏa chú này quá khủng bố.  

             Chỉ sợ hiện giờ hắn hơi cử động chân khí, trên người sẽ có nhiều chỗ bị hỏa diễm nổ nát.  

             - Ngươi không cần biết hỏa chú này, ngươi có thể đi chết đi, Diệt Thiên Hỏa Chú, đốt.  

             Mạc Phàm không giải thích, lạnh lùng nói.  

             Hỏa chú này lấy kiếm khí của Lý Thu Minh làm môi giới ngưng tụ mà thành, là một loại nguyền rủa.  

             Quả thật Thôn Thiên Ma Kiếm của Lý Thu Minh có thể cắn nuốt phần lớn thứ, nhưng trừ phi Lý Thu Minh thôn phệ sạch mình, nếu không sẽ không có biện pháp tiêu trừ hỏa chú này, bởi vì hỏa chú này đã thành một phần cơ thể của Lý Thu Minh.  

             Chữ “đốt” mới truyền ra, bỗng nhiên hỏa chú trong tay Mạc Phàm sáng lên, trong chớp mắt sắc mặt Lý Thu Minh khó coi, trong mắt đều là bối rối.  

             - Không!  

             Anh ta không dám tin thét lên một tiếng, nhưng chỉ có thể nhìn ngọn lửa cháy dọc theo cánh tay anh ta ra, mà không thể làm được gì.  

             Lửa đang lan tới bờ vai anh ta, nổ tung cả cơ thể anh ta.  

             Trên bầu trời, Mạnh Sơn Hà nhíu mày, một tay ông ta vươn ra, một màn hào quang khắc đầy phù văn từ trên trời giáng xuống, bao Lý Thu Minh ở bên trong.  

             Màn hào quang vừa hạ xuống, lửa trên người Lý Thu Minh lập tức dừng lại.  

             - Mạc Phàm, như vậy được rồi, cậu ta đã thua, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.  

             Quả thật Lý Thu Minh thua rồi, thua hoàn toàn.  

             Nhưng kiếm trong tay anh ta còn chưa rút ra, nếu giải trừ Phong Kiếm Chú và Diệt Thiên Hỏa Chú, giết Mạc Phàm vẫn được.  

             Nghe lời Mạnh Sơn Hà nói, Lý Thu Minh lập tức vui vẻ.  

             - Mạnh trưởng lão cứu ta, ta nguyện ý bái nhập làm học trò của trưởng lão, trọn đời làm nô lệ cho người.  

             Mạc Phàm nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Sơn Hà trên bầu trời.  

             - Nếu ta không dừng thì sao?  

             Mạnh Sơn Hà có chủ ý gì sao hắn không biết, đơn giản là muốn tính sổ sau.  

             Nhưng Mạnh Sơn Hà nghĩ hắn là bùn đất à, muốn nắm thế nào thì nắm?  

             Vừa rồi Mạnh Sơn Hà từng nhắc nhở Lý Thu Minh, hiện giờ lại ra tay cứu Lý Thu Minh, trưởng lão này đúng là ghê gớm.  

             Hôm nay ai cũng đừng nghĩ cứu Lý Thu Minh, Lý Thu Minh phải chết.  

             Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, trong mắt lóe lên sắc bén.  

             - Mạc Phàm, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?  

             Ông ta đã ra tay, vậy mà Mạc Phàm còn không biết điều lui ra.  

             - Mạnh Sơn Hà, trưởng lão, ngươi biết ngươi đang làm gì không?  

             Tuy Mạnh Sơn Hà là trưởng lão, nhưng ra tay can thiệp quyết đấu là trái với quy củ.  

             Mạc Phàm vừa nói xong, nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc tiến về phía trước một bước, đi tới nơi song song với Mạnh Sơn Hà.  

             - Mạnh sư huynh, Lý Thu Minh còn chưa chịu thua, huynh đây là?  

             Nam tử họ Chúc thản nhiên hỏi.  

             Mạnh Sơn Hà nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, không biết nên giải thích thế nào.  

             Quả thật ông ta vượt ranh giới, nhưng nếu không phải nơi này có nhiều người như vậy, còn có nữ tử họ Lương và nam tử họ Chúc ở đây, ông ta nhất định sẽ ra tay diệt Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm thấy Mạnh Sơn Hà không nói lời nào, nói tiếp:  

             - Còn nữa, Mạnh trưởng lão làm vậy cũng vô dụng thôi, ta nói anh ta phải chết, anh ta sẽ chết, còn nữa, ta muốn thanh kiếm kia của anh ta.  

             Nói xong, bàn tay nắm giữ Diệt Thiên Hỏa Chú của hắn vươn về phía Lý Thu Minh trong vòng sáng.  

             “Chiêm chiếp!” Tiếng phượng minh thanh thúy vang lên, hỏa chú hóa thành phượng hoàng huyền ảo, bỗng nhiên bay về phía Lý Thu Minh trong vòng sáng, trong chớp mắt đã tới trước màn hào quang.  

             Nhưng màn hào quang bị phượng hoàng xuyên qua.  

             - Không, không, ta nhận…  

             Lý Thu Minh lắc đầu liên tục, chữ “thua” còn chưa nói ra, phượng hoàng đã biến mất vào trong cơ thể anh ta.  

             “Răng rắc!” Âm thanh giống như đồ sứ văng tung tóe vang lên, trong chớp mắt trên người Lý Thu Minh đầy vết rạn.  

             Ngay sau đó hỏa diễm bắn từ trong ra, Lý Thu Minh hóa thành một đống mảnh nhỏ, nhanh chóng biến mất trong hỏa diễm.  

             Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.  

             ổ ắ ắMạnh Sơn Hà đã ra tay, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ tha cho Lý Thu Minh.  

             Dù sao đối phương là người của Thần Nông Tông, còn là trưởng lão của hải tuyển lần này.  

             Nhưng Mạc Phàm giết Lý Thu Minh trước mặt bao người, không thể nghi ngờ chuyện này như tát mạnh vào mặt Mạnh Sơn Hà.  

             Mạc Phàm còn chưa đi vào Thần Nông Tông, vậy mà chơi như vậy với Mạnh Sơn Hà, không khác gì muốn chết.  

             - Mạc Phàm, ngươi muốn chết à?  

             Mạnh Sơn Hà thấy Lý Thu Minh biến mất trong hỏa diễm, đôi mắt ông ta nheo lại, một chưởng không chút do dự đánh về phía Mạc Phàm.  

             Một tiểu tử Hạ giới như Mạc Phàm cũng dám đối nghịch với ông ta như vậy, nếu có thể tha cho Mạc Phàm, mặt mũi của Mạnh gia ông ta có còn không?  

             Không chỉ như vậy, Lý Thu Minh là quân cờ Mạnh gia bọn họ bồi dưỡng nhiều năm như vậy, Mạnh gia định dẫn anh ta vào Thần Nông Tông để tăng thực lực ở Thần Nông Tông, lần này đều bị hủy trong tay Mạc Phàm.  

             Đã chết nhiều người như vậy, ông ta không chỉ không có biện pháp công đạo với Thần Nông Tông, cũng không có biện pháp báo cáo kết quả công việc với Mạnh gia.  

             Một tay ông ta đánh tới, bầu trời lập tức tối sầm lại.  

             Thủ ấn khổng lồ trên bầu trời như ngũ chỉ sơn, một loại dời núi lấp biển rơi về phía Mạc Phàm.  

             - Sư huynh, huynh giết cậu ta cũng được, nhưng huynh phải nghĩ kỹ trở về báo cáo kết quả công việc thế nào.  

             Mạnh Sơn Hà bị hai người ngăn cản, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.  

             Chỉ trong phút chốc năm ngón tay ông ta nắm chặt, trong chớp mắt đại thủ có thể hủy thiên diệt địa biến mất.  

             - Tiểu tử, chúng ta đợi coi, ta xem cuối cùng ngươi có thể tiến vào Thần Nông Tông hay không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.