Chương trước
Chương sau
Không ít người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai đứng ra.  

             Từ lúc Mạc Phàm xuất hiện đến bây giờ, số lần ra tay không nhiều, thời gian cũng không nhiều, gần như có thể nói liếc qua bát cửu thập tam đấu cung, còn để lộ ra bản lĩnh khác nhau.  

             Đệ thập cung, vậy mà Mạc Phàm để lộ linh khí của hắn.  

             Đệ bát cung, Mạc Phàm dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa, để mọi người biết hắn là huyết mạch Hồng Liên.  

             Đệ cửu cung, Mạc Phàm dùng cơ thể đánh bại nam tử khôi ngô Thần Thể tam cấp.  

             Có thể dùng Thần Thể đánh bại nam tử khôi ngô, nói lên Mạc Phàm không chỉ có được Thần Thể, hơn nữa cấp bậc cao hơn nam tử khôi ngô.  

             Người có linh khí, huyết mạch, cơ thể cường đại như vậy, bọn họ muốn đi khiêu chiến sao?  

             Có một số người mơ ước huyết mạch Hồng Liên của Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt đã từ bỏ ý định này.  

             Mạc Phàm lần lượt đấu với người ba cung, gần như không tốn nhiều sức lực, không biết thực lực chân thật đáng sợ tới cỡ nào.  

             Bọn họ giết người có huyết mạch như vậy, chỉ sợ sẽ mất mạng.  

             - Tiểu tử này thật mạnh, ta không định khiêu chiến tiểu tử này ở đấu cung nữa.  

             Có người lắc đầu nói.  

             - Ta cũng vậy.  

             Trong lúc này, không ít người từ bỏ khiêu chiến đệ cửu cung vì thực lực của Mạc Phàm.  

             Không chỉ như vậy, trên đấu cung, cho dù là đệ tử Thần Nông Tông phụ trách một cung, thành viên của Thiên Cơ Các, hay là người một cung đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

             Vẻ mặt bọn họ khác nhau, có địch ý, có cảnh giác, cũng có thưởng thức.  

             Mà lúc này, cách cung đấu không xa, bên trong căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa, hai nam một nữ vừa phẩm trà, vừa thông qua hình chiếu quan sát tiểu tử này.  

             Trong ba người, nữ tử trẻ hơn nhiều, chỉ gần 30 tuổi.Ngồi bên trong là một lão giả tóc hoa râm, gương mặt hơi tương tự Mạnh Vô Tình, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm có lướt qua sát khí.  

             Lão giả này là ông nội của Mạnh Vô Kỳ, Mạnh Sơn Hà.  

             Một người khác là một nam tử trung niên, trên ngực thêu một chữ “Y”, đầu đầy tóc đen, tay cầm chuỗi tràng hạt không ngừng cử động.  

             - Tiểu tử này từ đâu tới, vậy mà có được huyết mạch Hồng Liên, còn tu luyện thân xác và linh khí tới mức này?  

             Người phụ nữ trong đó tò mò hỏi.  

             Trong mười người tham gia hải tuyển, ngoại trừ Mạc Phàm, những người khác đều nổi danh ở một tinh cầu nào đó, chỉ riêng Mạc Phàm như một con ngựa đen xuất hiện ngang trời, bộc lộ tài năng.  

             - Lương sư muội, nếu ta nói cậu ta từ Hạ giới tới, muội tin không?  

             Người cầm tràng hạt cười nói.  

             Bởi vì tên Mạc Phàm có vẻ xa lạ, vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta đặc biệt tới Thiên Cơ Các tra xét Mạc Phàm.  

             Không nhìn không biết, sau khi nhìn thấy, ông ta càng có nhiều chờ mong với Mạc Phàm hơn.  

             - Hạ giới, sao có chuyện này được?  

             Mỹ phụ họ Lương nhướn mày, khó có thể tin nói.  

             Sở dĩ Hạ giới được gọi là Hạ giới, bình thường linh khí đều vô cùng loãng, là nơi Chân giới vứt bỏ.  

             Không chỉ không đủ linh khí, bởi vì thời gian vứt bỏ quá dài, truyền thừa và nhiều thứ bị đoạn tuyệt, rất khó có cường giả xuất hiện.  

             Cho dù có cường giả, cũng là sau khi tiến vào Tu Chân giới, huyết mạch trên người và tiềm lực được khai phá ra, mới thanh danh lên cao.  

             Giống Mạc Phàm, phát huy bản lĩnh trên người đến mức tận cùng là vô cùng hiếm thấy.  

             - Quả thật cậu ta đến từ Hạ giới, đúng rồi, Mạnh sư huynh, tiểu tử này còn có chút quan hệ với Mạnh gia huynh, sau khi cậu ta xuyên giới đã đến Viêm Dương Thành ở Liệt Hỏa Tinh, còn đại diện cho Viêm Dương Thành tới, thành chủ của Viêm Dương Thành là người Mạnh gia huynh đúng không?  

             Nam tử cầm tràng hạt lại nói.  

             - Hả?  

             Mạnh Sơn Hà nhướn mày, trong đôi mắt xuất hiện bất ngờ.  

             - Vậy sao, cậu ta là người thành Mạnh gia ta tuyển ra à, như vậy chúng ta càng phải lưu ý người này, tránh để phản nghịch có cơ hội giở trò.  

             Mạnh Sơn Hà nói.  

             Mạc Phàm vì bảo hộ nhất mạch của Mạnh Vô Kỳ, không tiếc hạ Sinh Tử Phù lên người cháu nội ông ta, tin tức này đã truyền tới tai ông ta lâu rồi.  

             Người như vậy tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông, dù thế nào ông ta cũng phải chú ý một phen, tránh để…  

             - Mạnh sư huynh, ta chỉ thuận miệng nhắc mà thôi, không có ý gì khác, Mạnh sư huynh không cần để ở trong lòng.  

             Nam tử cầm tràng hạt phát hiện được dị thường trên mặt Mạnh Sơn Hà, vội vàng cười giải thích.  

             - Không sao, nếu tông chủ phái chúng ta tới chủ trì hải tuyển lần này, là tin tưởng chúng ta, nếu người này là Mạnh gia ta tuyển ra, nếu cậu ta ngồi vững một cung, cuối cùng ta sẽ tạm thời cho cậu ta đậu, nếu cậu ta có vấn đề, tuyệt đối không thể để cậu ta tiến vào Thần Nông Tông, hai người không cần phải khách sáo.  

             Mạnh Sơn Hà nói với vẻ nghiêm túc, trong đôi mắt nhìn Mạc Phàm xuất hiện hung ác nham hiểm.  

             Ông ta đang không có lý do thỏa đáng đối phó Mạc Phàm, nếu những người khác nhắc tới, rất hợp với ý của ông ta.  

             - Chuyện này, được rồi, Mạnh sư huynh quyết định là được.  

             Nam tử cầm tràng hạt và mỹ phụ nhìn thoáng qua nhau, lông mày đều nhíu chặt lại, nhưng không nói gì nữa.  

             Trong tình hình chung, phần lớn sẽ lựa chọn chiếu cố người nhà mình.  

             Chỉ cần đủ thực lực, bối cảnh trong sạch, chắc chắn bọn họ sẽ không gây khó dễ.  

             Nhưng Mạc Phàm có quan hệ với Mạnh gia, Mạnh Sơn Hà lại muốn quan sát thật kỹ, chuyện này khiến người ta cảm thấy khó hiểu.  

             … T  

             rên đệ cửu cung, Mạc Phàm nhìn lướt qua một vòng, thấy không ai đi lên thì ôm quyền với hai trưởng lão trên trời.  

             - Hai vị, không có ai khiêu chiến đệ cửu cung, có phải hôm nay đệ cửu cung có thể đóng cửa rồi không?  

             Hai người nhìn thoáng qua nhau, đệ tử của Thần Nông Tông hỏi mọi người:  

             - Còn ai muốn khiêu chiến đệ cửu cung không, không có thì hôm nay không còn ai khiêu chiến ở đệ cửu cung nữa.  

             Giọng nói vang lên thật lâu, nhưng không có ai đi lên.  

             Chỉ là…  

             - Có thể khiêu chiến đệ thập cung hay không?  

             Có người hỏi.  

             Người ở đệ thập cung đã bị Mạc Phàm làm trọng thương, không khiêu chiến đệ cửu cung, lấy đệ thập cung là được.  

             - Đệ thập cung sẽ do đệ thập nhị vào ở, nếu những người khác muốn khiêu chiến có thể khiêu chiến vị đệ thập nhị, nhưng phải đợi một canh giờ.  

             Trưởng lão đệ thập cung lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái nói.  

             Chỉ trong phút chốc, một tên mập nhìn thật thà phúc hậu đi tới đệ thập cung.  

             Đồng thời một lượng lớn tu sĩ được đưa tới, nhanh chóng sửa đệ thập cung.  

             Mạc Phàm không để ý những chuyện này, hắn mở trận pháp ra cho Mạnh Vô Kỳ và nam tử dẫn đường tới đệ cửu cung, an trí xong thì lập tức che cung điện lại.  

             Bên trong cung điện.  

             - Chúc mừng Mạc công tử lấy lại đệ cửu cung, tiến vào Thần Nông Tông chỉ là chuyện trong tầm tay.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Lấy lại đệ cửu cung là lập uy, thuận tiện cho Mạnh gia nhìn, không tính là gì.  

             - Đúng rồi, Thiết thống lĩnh, Đan Đạo Các ở chỗ nào Thanh Thành vậy, có thể dẫn ta tới đó một chuyến không?  

             Mạc Phàm lại nói.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.