Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm phối ra độc dược này có bao nhiêu liên hoàn ông ta không biết, nhưng có thể làm được chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường.  

             Thần Nông Tông là tiên môn y đạo rất mạnh ở Tu Chân giới, cũng không có mấy người làm được như Mạc Phàm.  

             Một giọt độc dịch như vậy, nhìn thì vô hại với cả người lẫn vật, chỉ sợ ngay cả Ma Long Đại Thừa nuốt vào cũng không có trái cây ngon để ăn.  

             - Ta sao?  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.  

             - Ta là người từ Hạ giới tới mới được mấy ngày.  

             - Cái gì?  

             - Từ Hạ giới tới?  

             Ánh mắt không ít người nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều, khuôn mặt Tôn Vô Tật thì đỏ bừng, ước gì có cái lỗ để chui vào.  

             Tuy không bị Mạc Phàm tát mấy cái, nhưng trên mặt ông ta nóng rát.  

             Nếu Mạc Phàm là người của tông môn nổi danh nào đó, vậy thì dễ nói, trẻ tuổi như vậy, y thuật cao hơn Tôn Vô Tật nhiều là chuyện bình thường.  

             Dù sao Tôn Vô Tật ở trước mặt tông môn có danh tiếng, chẳng khác gì lang trung giang hồ, hơn nữa ông ta không phải là lang trung giang hồ thâm tàng bất lộ.  

             Nhưng Mạc Phàm chỉ là một người từ Hạ giới tới, chuyện này khiến người ta không thể tiếp nhận.  

             Ông ta là Dược Vương ở Ma Long Tinh, hạ độc không có tác dụng với Mạc Phàm, thủ đoạn luyện độc còn kém xa Mạc Phàm vạn dặm.  

             - Tiểu tử, ngươi thắng, hai ngươi có thể đi rồi.  

             Tôn Vô Tật đỏ mặt nói.  

             Hiện giờ chuyện này còn chưa truyền ra, đợi truyền ra ngoài rồi, chỉ sợ ông ta không còn mặt mũi ở cả Ma Long Tinh.  

             - Rời đi?  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, cất ngọc giản đi.  

             Chín bình độc này là Tôn Vô Tật lấy ra, ép Mạnh Vô Kỳ chọn để uống.  

             Sau khi hắn đề xuất đấu độc, Tôn Vô Tật lại có ý đồ dùng Cửu Liên Hoàn độc chết hắn.  

             Hắn đã nuốt Cửu Liên Hoàn vào, bây giờ Tôn Vô Tật chịu thua, nghĩ đơn giản quá nhỉ.  

             - Chúng tôi sẽ rời đi, nhưng có phải ngươi còn chuyện gì chưa làm hay không?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             Tôn Vô Tật vì một bộ dược điển và mặt mũi của Dược Vương mà muốn giết Mạnh Vô Kỳ, người như vậy xứng làm y tiên hay không hắn không biết, nhưng hắn sẽ không tha cho Tôn Vô Tật.  

             Tôn Vô Tật nhíu chặt mày, vẻ mặt âm trầm gần như có thể vặn ra nước.  

             - Tiểu tử, lão phu cam nguyện chịu thua, đã xem như là nể mặt ngươi rồi, ngươi đừng có mà không biết điều.  

             - Ý của ngươi là, ngươi không chịu uống nước thuốc trong đĩa sao?  

             Mạc Phàm nheo mắt lại hỏi.  

             - Phải thì thế nào?  

             Tôn Vô Tật không đáp hỏi ngược lại.Mạc Phàm luyện chế độc dịch có tính ăn mòn mạnh hơn Cửu Liên Hoàn, nếu ông ta nuốt vào khả năng thần hồn câu diệt là rất lớn.  

             - Không được tốt lắm, ta chỉ có thể khiến ngươi uống nước thuốc trong đĩa mà thôi.  

             Mạc Phàm không lưu tình nói.  

             Đối với loại người không lưu tình với người khác, hắn cũng không lưu tình.  

             Ý niệm của hắn vừa động, giọt nước thuốc màu trắng bay từ trong đĩa ngọc ra, bay nhanh về phía Tôn Vô Tật.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn chết à?  

             Sắc mặt Tôn Vô Tật thay đổi, ông ta vội vàng lấy mấy kiện pháp khí ra, chắn trước người ông ta.  

             Đồng thời ông ta kéo hai đồ đệ ở bên cạnh tới, hai tên đồ đệ lập tức bị ông ta xách lên như hai con gà.  

             - Sư phụ, người làm gì thế?  

             Sắc mặt hai tên đồ đệ kia thay đổi, vội vàng nói.  

             Sao bọn họ có thể không biết, sư phụ bọn họ lấy bọn họ làm lá chắn.  

             - Vi sư dưỡng hai con lâu như vậy, đã tới lúc hai con đóng góp cho vi sư rồi.  

             Trong mắt Tôn Vô Tật lóe lên tàn nhẫn, ông ta không do dự ném hai đồ đệ kia về phía độc dịch.  

             Tử đạo hữu bất tử bần đạo, ông ta không thể chết dưới độc dược của Mạc Phàm được.  

             Tôn Vô Tật vừa ra tay, không ít người ở xung quanh vội vàng tản ra.  

             Nhất là những đồ đệ khác của Tôn Vô Tật, bọn họ nhanh chóng cách Tôn Vô Tật thật xa.  

             Nếu hai người kia không ngăn được độc dịch, chắc chắn Tôn Vô Tật sẽ bắt bọn họ làm đệm lưng.  

             Thấy nước thuốc sắp rơi trúng người hai đệ tử của Tôn Vô Tật, Mạc Phàm nhíu mày, hắn tiến lên trước một bước đến chỗ giọt nước thuốc kia, ai cũng không ngăn được.  

             Tôn Vô Tật này không tuân thủ ước định thì thôi, vậy mà lấy người khác làm lá chắn, đã không thể nói là đáng chết, nên giết!  

             Tôn Vô Tật nhướn mày, vẻ mặt khó coi hơn vài phần.  

             Nhưng lập tức, hung ác xuất hiện trong mắt ông ta.  

             - Tiểu tử, đây là ngươi ép ta, ngươi đã không muốn rời khỏi Dược Vương Các của ta, vậy thì đừng đi nữa.  

             Ông ta nói xong thì lấy một ngọc phù ra, không chút suy nghĩ đập nát nó.  

             Theo ngọc phù vỡ nát, một đạo thủy mạc xuất hiện chỗ ngọc phù vỡ nát, rất nhanh liền biến thành một hình hộp chữ nhật cao cỡ hai người rộng cỡ một người, bảo hộ Tôn Vô Tật ở bên trong.  

             Thủy mạc này vừa xuất hiện, vẻ mặt Tôn Vô Tật thoải mái hơn nhiều, tươi cười nham hiểm xuất hiện trên khóe miệng ông ta.  

             - Nghịch Thủy Hàn, ngươi mời ta tới Thiên Long Thành mở quán, hiện giờ có người muốn giết ta ở Thiên Long Thành, ngươi còn không ra giúp đỡ?  

             Tôn Vô Tật lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, nói trong màn nước.  

             - Nghịch Thủy Hàn?  

             Nghe thấy tên này, sắc mặt không ít người thay đổi.  

             Không ai không biết tên này ở Thiên Long Thành, bởi vì người này là cao thủ đứng đầu Thiên Long Thành.  

             Hơn nữa cao thủ đứng đầu Thiên Long Thành này không phải tu sĩ Hóa Thần, mà là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong như Mạc Phàm.  

             Anh ta vừa tới Thiên Long Thành không lâu, đã một mình xông vào trong đám ma thú, lấy lực lượng một mình giết thú vương, thoải mái đánh lui đám ma thú.  

             Ngoài ra Nghịch Thủy Hàn không nhiều tuổi, chỉ mới 25.  

             Tuy trẻ tuổi hơn thành chủ của mấy thành khác ở Ma Long Tinh, nhưng Thiên Long Thành có quy mô hiện giờ, có quan hệ rất lớn với Nghịch Thủy Hàn.  

             Nghịch Thủy Hàn sắp tới, chuyện này ầm ĩ lớn rồi.  

             Hai gia đinh của Long gia gần như không do dự, một người trong đó xoay người rời khỏi Dược Vương Các.  

             Quan hệ giữa Tôn Vô Tật và Nghịch Thủy Hàn không phải là ít, nghe nói Tôn Vô Tật cứu Nghịch Thủy Hàn một mạng.  

             Chuyện đã tới nước này, nên nói cho gia chủ nhà bọn họ rồi.  

             Mắt những người khác đảo liên tục, cũng quyết định rời đi.  

             Tuy náo nhiệt rất vui, nhưng phải có mạng mới được, vẫn nên rời đi sớm một chút thì hơn.  

             Không lâu sau, Dược Vương Các vô cùng náo nhiệt trở nên vắng teo.  

             Tôn Vô Tật vừa nói xong, nước gợn giữa thủy mạc nhoáng lên một cái, gợn sóng dập dờn ra từng vòng.  

             Mãi đến khi gợn sóng dập dờn hết hộp hình chữ nhật, giữa gợn sóng có một nam tử cao lớn đi ra, nhiệt độ gần Dược Vương Các lập tức giảm xuống nhiều.  

             Đồng thời một giọng nói lạnh như băng vang lên.  

             - Kẻ nào lớn mật như vậy, dám ra tay với Tôn tiên sinh?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.