Chương trước
Chương sau
- Khách khanh vĩnh viễn?  

             Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt xuất hiện ánh sáng lạnh.  

             Hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan lại trở thành khách khanh vĩnh viễn của Thiên Cơ Các, ở trong mắt không ít người chắc chắn là một đãi ngộ không tệ.  

             Khách khanh vĩnh viễn này nghe qua rất êm tai, quả thật có thể hướng thụ không ít chỗ tốt.  

             Nhưng thực tế là làm cu li cả đời cho Thiên Cơ Các.  

             Thiên Cơ Các thường xuyên sắp xếp nhiệm vụ cho người gọi là khách khanh, nếu không hoàn thành sẽ bị giảm cấp, không chỉ phúc lợi đãi ngộ giảm xuống nhiều, thậm chí có khả năng bị giáng cấp đến cấp như người hầu mặc thanh y.  

             Có một số người gia nhập Thiên Cơ Các quả thật nhất phi trùng thiên, nhưng ngược lại cũng không hiếm thấy.  

             Một số rõ ràng là Nguyên Anh thậm chí tu vi cấp bậc Hóa Thần, lại như đứa bé giữ cửa ở Thiên Cơ Các, đó là loại người này.  

             Nói một cách ngắn gọn, khách khanh này kém xa khách khanh của những tông phái, thế gia khác.  

             - Lý các chủ, ngươi cảm thấy ta từ Hạ giới tới, không biết gì về Thiên Cơ Các các ngươi sao?  

             Mạc Phàm thổi mấy hơi chén trà, bình phục tâm tình hỏi.  

             Thế lực của Thiên Cơ Các không kém thập đại tông môn, nếu đổi lại là người khác mới tới Tu Chân giới, rất có khả năng sẽ lập tức đồng ý điều kiện của Lý Thanh Thành.  

             Dù sao trở thành khách khanh của Thiên Cơ Các, coi như là một người có thân phận địa vị.  

             - Mạc công tử nói hơi quá rồi, tuy Mạc công tử đến từ Hạ giới, nhưng Thanh Thành tuyệt đối không dám coi Mạc công tử là người mới.  

             Lý Thanh Thành giống như đoán được sẽ như vậy, cười nói.  

             - Vậy thì Lý các chủ thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để mua bán sao?  

             Mạc Phàm hơi híp mắt nói tiếp, không thèm nể mặt Lý Thanh Thành.  

             Lý Thanh Thành dùng tin về hắn làm điều kiện, rất rõ ràng là muốn nhân cơ hội hắn gặp nguy.  

             Tươi cười trên mặt Lý Thanh Thành cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục như thường, trong đôi mắt cô ta có thêm vài phần sắc bén, ít đi vài phần hư tình giả ý.  

             - Nếu Mạc công tử hiểu rất rõ về Thiên Cơ Các chúng tôi, hẳn là biết trong Thiên Cơ Các chúng tôi đều là thương nhân, thương nhân coi trọng nhất đôi bên cùng có lợi, nếu Mạc công tử là cao đồ của Thần Nông Tông, cho dù mấy tin này bị người ta biết cũng không sao, nhưng bây giờ sao, Mạc công tử cần Thiên Cơ Các chúng tôi giữ bí mật giúp, mà chúng tôi cần thanh niên có thiên phú dị bẩm như Mạc công tử, chúng tôi chỉ làm giao dịch mà thôi, nếu Mạc công tử không muốn làm, hoàn toàn có thể từ chối Thanh Thành, chỉ là xuất phát từ thưởng thức của Thanh Thành đối với Mạc công tử, Thanh Thành khuyên Mạc công tử một câu, đừng vì thích tự do mà lầm lỡ tiền đồ.  

             Lý Thanh Thành nói rõ ràng đâu ra đấy, dáng vẻ như suy nghĩ cho Mạc Phàm.  

             Cô ta nhìn chỉ 25, 26 tuổi, nhưng lúc bàn chuyện chính, lại lão luyện như đám lão niên mấy chục tuổi.  

             Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  

             - Thanh Thành cô nương, rõ ràng cô nương là các chủ ngũ cấp, vì sao lại mặc y phục màu cam nhị cấp?  

             Lý Thanh Thành thấy Mạc Phàm đổi cách xưng hô gọi cô ta, từ các chủ biến thành Thanh Thành, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên.  

             Cô ta từng tiếp xúc với không ít người như Mạc Phàm, bình thường thái độ chuyển biến như vậy, chỉ sợ cách thỏa hiệp không xa, Mạc Phàm cũng như vậy mà thôi.  

             - Mạc công tử không thấy y phục màu cam đẹp hơn y phục màu lam sao, ở trong này, ta là các chủ, ta mặc gì là tự do của ta.  

             Lý Thanh Thành cười quyến rũ nói.  

             - Thanh Thành cô nương thích mặc y phục màu cam, vậy ta muốn nói cho Thanh Thành cô nương biết, so với điều kiện ngươi nói, ta càng thích tự do.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             Lý Thanh Thành nhíu chặt mày, trong đôi mắt cô ta lóe lên sắc lạnh.  

             - Xem ra Mạc công tử rất tự tin với thực lực của mình, cảm thấy mình có thể thoát được không ít người đuổi giết, còn thành công trở thành đệ tử của Thần Nông Tông?  

             - Ta nói thẳng với Mạc công tử, gần đây có không ít người chú ý tới tin tức về ngươi, hôm nay lại có nhiều người chú ý hơn, tuy tin tức tứ cấp và ngũ cấp còn chưa truyền ra, nhưng không lâu sau, ngươi cảm thấy một khi hai tin tức này truyền ra, ngươi còn tham gia được hải tuyển của Thần Nông Tông nữa không?  

             Lý Thanh Thành nói tiếp.  

             Một khi Mạc Phàm hấp dẫn sự chú ý, có khả năng Mạc Phàm không thể tiến vào bất cứ thành nào, bởi vì hắn tiến vào thành nào đều nguy hiểm tới tính mạng.  

             Dù sao có khả năng trên người Mạc Phàm có cả hai thứ, là người vô cùng hấp dẫn.  

             Tạo Hóa Môn, môn phái có thể đấu với thiên thời thượng cổ.  

             Huyết mạch Hồng Liên, huyết mạch Thần Tộc thượng cổ, gần như đã đoạn tuyệt, nhưng mỗi tu sĩ huyết mạch Hồng Liên quật khởi đều vô cùng khủng bố.  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua bình phong sau lưng Lý Thanh Thành, sau đó dời mắt nhìn về phía cô ta.  

             - Thanh Thành cô nương, ngươi cảm thấy nếu ngươi đối mặt với tàn hồn của Ma Long, thì có bao nhiêu cơ hội giết được tàn hồn của Ma Long?  

             - Không có một chút cơ hội.  

             Lý Thanh Thành không cần nghĩ ngợi nói.  

             Cô ta chỉ có tu vi Nguyên Anh, nhưng cô ta không phải Mạc Phàm, người hiểu rõ về Ma Long, còn có bí kỹ thiên phú vô cùng khủng bố, nếu cô ta gặp Ma Long, chỉ có thể bị giết.  

             Dù sao Đông Phương Sóc cũng như vậy.  

             - Thanh Thành cô nương biết ý đồ ta đến đây đúng không?  

             Mạc Phàm hỏi tiếp.- Biết.  

             Lý Thanh Thành hơi nhíu mày, cô ta phỏng đoán tâm tư của Mạc Phàm, nhưng vẫn gật đầu.  

             - Vậy Thanh Thành cô nương cảm thấy trong Thiên Cơ Các ở Ma Long Tinh, ai có thể gánh vác được hủy diệt tàn hồn của Ma Long?  

             - Tàn hồn của Ma Long chưa bị diệt hết sao?  

             Vẻ mặt Lý Thanh Thành thay đổi, vội vàng hỏi.  

             Mạc Phàm nhắc tới tàn hồn của Ma Long, rất có khả năng tàn hồn của Ma Long chưa bị Mạc Phàm diệt, chỉ bị Mạc Phàm phong ấn.  

             Mạc Phàm không trả lời, chỉ cười thần bí.  

             - Chắc chắn sau này Thiên Cơ Các sẽ có việc cầu ta, ta có thể đồng ý giúp Thiên Cơ Các làm một chuyện, đổi lấy Thiên Cơ Các giữ bí mật cho ta tới kết thúc hải tuyển của Thần Nông Tông.  

             Hắn đến đây, chính là vì giải quyết vấn đề tin tức về hắn.  

             Nếu mấy tin tức này lộ ra, sẽ phải trả giá rất đắt, hắn muốn chặn mấy tin tức này trước.  

             - Giúp Thiên Cơ Các làm một chuyện, Mạc công tử tự tin quá rồi đó?  

             Lý Thanh Thành cười lạnh lùng nói.  

             Người có thể khiến Thiên Cơ Các làm như vậy, không một ai có cấp bậc như Mạc Phàm, cũng không có tiền lệ này.  

             Có lẽ Mạc Phàm rất có tiềm lực, nhưng người chết non nửa đường như Mạc Phàm rất nhiều.  

             - Có tin hay không tùy cô.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             Kiếp trước, người cầu xin hắn không chỉ có tổng các chủ của Thiên Cơ Các, hơn nữa tổng các chủ của Thiên Cơ Các cầu hắn không chỉ một lần, bị hắn từ chối cũng không chỉ một lần.  

             Mạc Phàm lấy Kinh Thiên Đỉnh của Bộ Kinh Phàm ra, đặt lên trên bàn.  

             Nếu Thiên Cơ Các cố chấp đối nghịch với hắn, hắn chỉ có thể bí quá hóa liều.  

             - Mạc công tử, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?  

             Lý Thanh Thành nắm chặt tay, trầm giọng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.