Chương trước
Chương sau
Nếu là tàn hồn của Ma Long có ý thức, hắn sẽ chạy nhanh hơn những người khác.  

             Nhưng tàn hồn của Ma Long được Hoa Vĩ Long này khống chế, thực lực của Hoa Vĩ Long không mạnh, còn chưa có biện pháp cung cấp năng lượng cho Ma Long, Ma Long chỉ có thể hấp thu ma khí xung quanh mới phát huy được thực lực của Ma Long lúc trước.  

             Như vậy hắn muốn Hoa Vĩ Long này, tàn hồn của Ma Long hắn cũng muốn.  

             Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn tàn hồn của Ma Long vô cùng khổng lồ, mắt nheo lại.  

             Ý niệm của hắn vừa động, bỗng nhiên con mắt màu vàng biến thành màu đỏ, một đóa liên hoa huyết sắc xuất hiện vờn quanh đồng tử hắn.  

             Mỗi lần liên hoa này chuyển động một vòng, lá sẽ nhiều thêm một chút, hồng quang trong mắt cũng sáng hơn.  

             Liên hoa chuyển động tổng cộng 9 vòng, 81 đóa hoa vờn quanh mắt Mạc Phàm nở rộ, cả người Mạc Phàm nhìn vô cùng yêu dị.  

             - Liên Phệ!  

             Mạc Phàm khẽ quát.  

             Hai chữ vang lên, không đợi hắc cầu trong miệng Ma Long ngưng tụ tới nhỏ nhất, một đạo hồng quang bắn nhanh từ trong mắt hắn ra.  

             “Vèo!” chỉ chưa tới một phần ngàn giây, hồng quang đã tới trước hắc cầu do Ma Long ngưng tụ.  

             Hắc cầu do ma khí mười dặm xung quanh ngưng tụ chớp lóe hắc quang, đã bị hồng quang trong mắt Mạc Phàm đục lỗ.  

             Hồng quang thế như chẻ tre, tiến vào trong miệng Ma Long.  

             “Rống…” Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, hồng quang chui từ vị trí gáy của Ma Long ra, bắn thẳng lên trời.  

             Hồng quang này chỉ có kích thước quả đấm của trẻ sơ sinh, nhưng lúc này cho dù đứng trong tinh hải mênh mông bên ngoài Ma Long Tinh, cũng có thể thấy đạo hồng quang này.  

             Càng không cần phải nói, nhưng tu sĩ bận rộn việc… Chạy trối chết cách Mạc Phàm không xa.  

             - Đó là gì thế?  

             Có người tò mò hỏi.  

             Vô duyên vô cớ xuất hiện một đạo hồng quang quỷ dị, tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý.  

             Tuy hồng quang này không mạnh bằng thần sơn hàng lâm của Ma Long, nhưng giống thần binh có thể xuyên qua cửu u thương khung, đâm phá toàn bộ thế giới.  

             - Không phải là thần thông của tiểu tử kia đấy chứ?  

             Có người tò mò hỏi.  

             Lúc đạo hồng quang này xuất hiện, khí tức của Ma Long lập tức giảm đi nhiều, tuy rất khó khiến người ta tin tưởng là Mạc Phàm ra tay, nhưng ngoại trừ Mạc Phàm thì còn ai?  

             - Sao có chuyện đó được, một tu sĩ Kim Đan sao có thể có thần thông mạnh như thế?  

             Có người lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn.  

             Không đủ tu vi, cho dù có được tiên khí, cũng không có biện pháp pháp huy ra lực công kích quá mạnh.  

             - Đó là?  

             - Có lẽ là bí pháp Ma Long dùng để giết chết tiểu tử kia, chết dưới bí pháp của Ma Long, tiểu tử này chết cũng có thể nhắm mắt, chúng ta nhanh chạy đi.  

             Một số người chần chừ, mã bất đình đề tiếp tục chạy về phía Truyền Tống Trận.  

             …  

             Hắc cầu và tàn hồn của Ma Long bị hồng quang đục lỗ, ma khí và lực lượng của tàn hồn Ma Long lập tức mất đi khống chế, giống như vũ khí hạt nhân trăm tấn được đốt lên.  

             “Rầm!” Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.  

             Đất đá, bụi bặm phóng lên trời, hình thành một nửa vòng tròn to lớn, lan tràn ra mặt đất xung quanh.  

             Đến chỗ nào, mặc kệ là gì đều hóa thành hạt, rất nhanh liền đến trước người Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, hắn chỉ cười nhạt một tiếng.  

             Liên hoa ở trong mắt hắn lập tức chuyển động, một liên hoa huyết sắc bay từ trong mắt hắn ra, bao cả người hắn ở bên trong.  

             Liên hoa chuyển động, trên hồng quang lập tức xuất hiện lực hút, tàn hồn của Ma Long và hắc cầu bùng nổ ra được hút tụ tập về phía liên hoa, biến mất trong liên hoa trong mắt Mạc Phàm.  

             Dù vậy, sau khi nổ mạnh sóng năng lượng vẫn nhấn chìm hắn, chậm rãi tỏa ra xung quanh.  

             Không lâu sau, sóng năng lượng đuổi theo một số tu sĩ chạy chậm.  

             “Rầm rầm rầm…” Huyết hoa lóe lên, một đám bóng người biến mất ở bên trong.  

             Sóng năng lượng này vẫn lan ra xa vạn mét, lúc này mới dừng lại, bụi đất chậm rãi rơi xuống.  

             Những tu sĩ hốt hoảng chạy trốn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau sóng năng lượng vừa rồi, không biết vì sao khí tức của Ma Long như biến mất, xem ra bọn họ không cần phải chạy nữa.  

             Không ít người dừng bước, nhao nhao nhìn về phía hầm ngầm.  

             - Có gì đẹp mà nhìn, nhận mệnh đi, ngươi còn cảm thấy tiểu tử đó sẽ sống sót sao?  

             Mạnh Vô Tình liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ đứng cách đó không xa với vẻ khinh miệt, nói.  

             Dưới dao động mạnh như vậy, tu sĩ Nguyên Anh bị sóng năng lượng lan tới đều không thể sống sót, càng không nói tới một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như Mạc Phàm.  

             Ngoài ra nếu Ma Long không giết được Mạc Phàm, sao có thể từ bỏ ý đồ.  

             Mạnh Vô Kỳ không thèm để ý tới Mạnh Vô Tình, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm phía hầm ngầm, nhìn bụi đất đang nhanh chóng rơi xuống.  

             - Hắc Thường, ngươi đi bắt lấy anh ta, chúng ta đi.  

             Mạnh Vô Tình cười lạnh lùng nói.  

             Mạc Phàm đã chết, anh ta không cần lãng phí thời gian ở đây, giải trừ Sinh Tử Phù trên người anh ta mới là chuyện quan trọng nhất.  

             Nhưng mà…  

             Anh ta mới nói xong, không biết Mạnh Hắc Thường không nghe thấy, hay là bị làm sao, mà không nhúc nhích đứng ngây tại chỗ, không ngừng nuốt nước bọt.  

             Không chỉ có ông ta, cách hầm ngầm rất gần, Đông Phương Sóc bị hủy nửa cơ thể và Bộ Kinh Phàm bị chấn gần như sắp vỡ trong Kinh Long Đỉnh cũng có biểu cảm không khác gì Mạnh Hắc Thường lắm.  

             Theo một số người sửng sốt như gà gỗ, những người khác vốn rời đi nhìn về phía bụi bặm, giống như bị lây bệnh, lần lượt sửng sốt theo, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.  

             - Chuyện này…  

             - Sao lại có chuyện này?  

             Mạnh Vô Tình gọi Mạnh Hắc Thường vài tiếng mà không được đáp lại, anh ta bất mãn nhìn theo ánh mắt của Mạnh Hắc Thường, gương mặt anh tuấn lập tức tái mét.  

             Chỉ thấy trong bụi đất, một bóng dáng quen thuộc càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ.  

             Bóng dáng này mặc áo bào trắng, tóc dài buông xõa sau lưng, một tay cầm Kinh Long Đỉnh huyền ảo, một tay thì cầm phù kiếm, bảo kiếm Cửu Tinh thì trôi nổi trên đỉnh đầu hắn.  

             Bóng dáng này không phải Mạc Phàm, thì còn có thể là ai.  

             Nhìn thấy Mạc Phàm, Mạnh Vô Kỳ vui mừng tới mức chảy nước mắt.  

             Có thể nói Mạc Phàm là hi vọng của nhất mạch bọn họ, nếu Mạc Phàm chết, sớm muộn gì nhất mạch bọn họ cũng chết trong tay nhất mạch của Mạnh Bất Đồng.  

             ố ề ố ồ ể ốAnh ta vốn không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao đối phương là tàn hồn của Ma Long Đại Thừa, không ngờ Mạc Phàm có thể sống sót dưới công kích của Ma Long.  

             “Cộp cộp…” Mạnh Vô Tình giống như nhìn thấy quỷ, lùi về sau vài bước.  

             Không phải anh ta lo lắng Mạc Phàm lấy được Hoa Vĩ Long, anh ta bại bởi Mạc Phàm, sẽ phải ở Ma Long Tinh một năm.  


             Rất nhanh, bụi đất rơi xuống hoàn toàn, bóng dáng Mạc Phàm lộ ra hoàn toàn.  

             Ngoại trừ một con mắt chảy máu, thì không có thương tổn khác.  

             Mạc Phàm nâng mắt nhìn Mạnh Vô Tình, lạnh lùng hỏi:  

             - Ngươi muốn dẫn bạn kèm của ta đi đâu?  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.