Chương trước
Chương sau
Chỉ trong giây lát mũi tên dài màu đen đã tới trước người ba người, quỷ ảnh trước người Mạnh Bạch Thường chỉ duy trì một giây.  

             “A a…” Tiếng thét chói tai vang lên, quỷ ảnh màu trắng bị khuấy thành mảnh nhỏ.  

             “Phập!” Mũi tên dài màu đen xuyên qua ngực Mạnh Bạch Thường.  

             Cơ thể Mạnh Bạch Thường run lên, trong đôi mắt không cam lòng xuất hiện mờ mịt, nhìn thoáng qua phía Mạc Phàm.  

             Lúc trước Mạc Phàm nói với ông ta giảm tu vi ông ta còn không biết vì sao, nhưng Mạc Phàm nói lập tức liều mạng với Ma Long, cuối cùng ông ta cũng biết vì sao rồi.  

             Sở dĩ Ma Long này phân chia ra thành như vậy, thứ nhất là vì đuổi giết tất cả tu sĩ, thứ hai là vì hấp thu ma khí, để tăng sức mạnh của nó lên.  

             Bởi vì Ma Long phân chia ra thành nhiều như vậy, cho nên thực lực của Ma Long huyền ảo không mạnh.  

             Chỉ cần giết Ma Long lúc Ma Long huyền ảo phân liệt ra còn chưa đổi lớn, tạm thời ông ta có thể sống sót.  

             Nhưng ông ta đã bỏ lỡ cơ hội này.  

             Hiện giờ ông ta muốn…  

             - Không, ta…  

             Mạnh Bạch Thường không cam lòng kêu lên.  

             Nhưng ông ta còn chưa nói hết, cơ thể vỡ ra từng mảnh như đồ sứ.  

             Sắc mặt Mạnh Hắc Thường dẫn Mạnh Vô Tình rời đi ở phía xa trắng xanh, một ngụm máu tươi chảy từ trong miệng ông ta ra.  

             Đồng thời giọng nói suy yếu của Mạnh Bạch Thường vang lên bên tai ông ta.  

             - Chạy mau, chạy về phía Truyền Tống Trận.  

             - Làm sao vậy?  

             Mạnh Vô Tình thấy Mạnh Hắc Thường hơi lạ, quá sợ hãi hỏi.  

             - Đi mau.  

             Mạnh Hắc Thường nghiến chặt răng, không lập tức giải thích cho Mạnh Vô Tình, trái lại tốc độ nhanh hơn.  

             Lúc Mạnh Bạch Thường bị giết, hai mũi tên đen khác đến trước chín bình vuông của Bộ Kinh Phàm và chín viên cầu của Đông Phương Sóc.  

             “Rầm rầm…” Âm thanh như va chạm vang lên, dưới sóng âm cường đại, chỉ trong chớp mắt mặt đất xung quanh tứ phân ngũ liệt.  

             Ngay sau đó, chín bình vuông thì tám cái vỡ nát trong chớp mắt.  

             Chỉ còn lại một thanh quang mỏng manh không bị nghiền nát, nhưng bên trong bình vuông, dưới sóng âm do tám bình vuông sản sinh ra Bộ Kinh Phàm không có chỗ nào tốt, cả người biến thành một người máu nằm trên đất.  

             Đông Phương Sóc cũng không khá hơn, mũi tên đen không tốn quá nhiều sức lực, đã phá nát chín viên cầu của ông ta, mũi tên đen xuyên qua cơ thể ông ta dễ dàng.  

             Nhưng dù thế nào cũng là tu sĩ Hóa Thần, cơ thể ông ta chỉ nát một nửa thì dừng lại.  

             Nhưng Đông Phương Sóc chỉ không chết, khí tức trên người kém tu sĩ Nguyên Anh khác không biết bao nhiêu lần.  

             Hơn nữa tuy mũi tên đen biến mất, nhưng ông ta giống như bị định trên mặt đất, không thể nhúc nhích.  

             Xung quanh, những người khác thấy kết cục của Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm và Mạnh Bạch Thường, gương mặt vốn trắng bệch lại càng không còn huyết sắc.  

             - Chạy, chạy mau.  

             Có người quát lên như bệnh tâm thần.  

             Hóa Thần đều đã chết, nếu bọn họ không nhân cơ hội chạy thoát, càng không thể sống sót.  

             Không chỉ bọn họ, Mạnh Vô Kỳ sớm đã rời đi thấy đám người hốt hoảng chạy trốn, cùng với khí tức đáng sợ truyền từ sau lưng tới, vẻ lo lắng ở trên mặt lại dày đặc hơn nhiều.  

             Thứ bên trong hốc cây cường đại như vậy, tuyệt đối lợi hại hơn Phương Văn Viễn Hóa Thần kỳ.  

             Mạc Phàm có thể sống sót, lấy được Hoa Vĩ Long sao?  

             Sau khi mũi tên đen làm ba người trọng thương, lại hóa thành không ít Ma Long huyền ảo, sau đó lại hóa thành mũi tên đen, bắn về phía những người khác.  

             ầ ầ ầ ổ“Rầm rầm rầm…” Âm thanh bùng nổ vang lên, không ít người lập tức hóa thành từng mảnh.  

             Những người này không phải là đám Đông Phương Sóc, nên không có thực lực cường đại như vậy.  

             Đệ tử của Thiết Kiếm Môn muốn ra tay với Mạc Phàm lúc trước bị mũi tên đen đâm trúng, cả người cộng cả pháp khí cùng vỡ nát.  

             Chỉ trong phút chốc, có mười mấy người bị giết chết.  

             Ma Long muốn đi giết những người khác, nhưng đột nhiên dừng lại.  

             Tất cả Ma Long huyền ảo nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía chỗ hầm ngầm.  

             Chỉ trong chớp mắt khí tức khiến người ta ngất đi trên người Ma Long lại mạnh hơn nhiều, tiếng rống giận dữ phát từ trong yết hầu Ma Long ra.  

             Tuy bốn phía yên tĩnh hơn nhiều, nhưng cảm nhận được giống như đêm trước ngày tận thế.  

             Những người này đã bị Ma Long đuổi theo, ngay sau đó thì hơi sửng sốt vì sắp bị một kích của Ma Long giết chết, bọn họ nhìn theo Ma Long, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ khó tin.  

             Chỉ thấy bên cạnh hầm ngầm, không biết Mạc Phàm luôn không rời đi tới trước bình vuông thanh đồng giam Hoa Vĩ Long từ lúc nào.  

             Lúc này một con mắt Mạc Phàm coi như bình thường, một con mắt khác thì là một vùng màu vàng, bên trong có vô số thần văn cổ rất nhỏ lưu chuyển, thỉnh thoảng lóe lên kim quang nhạt, nhìn vô cùng quỷ dị.  

             - Tiểu tử này đang làm gì thế?  

             Có người vô cùng khiếp sợ nói.  

             Bọn họ đều bận rộn… Chạy trối chết, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, Mạc Phàm là một tu sĩ Kim Đan còn dám mơ ước Hoa Vĩ Long.  

             Bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả đám Mạnh Hắc Thường ở phía xa cũng dừng lại.  

             - Hắc Thường, có chuyện gì thế, chẳng lẽ có người giết Ma Long?  

             Mạnh Vô Tình nhíu mày, bất mãn hỏi.  

             Bọn họ chạy trốn một lát, lại dừng lại một lát.  

             Tuy anh ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng kém xa đám Mạnh Hắc Thường, ở khoảng cách xa như vậy, đã vượt khỏi phạm vi cảm ứng của anh ta.  

             Mạnh Hắc Thường nhìn thoáng qua hầm ngầm, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kỳ lạ.  

             - Tiểu tử Hạ giới kia đi lấy Hoa Vĩ Long, bây giờ bị Ma Long để mắt.  

             - Cái gì, tiểu tử kia điên rồi à?  

             Mạnh Vô Tình cao giọng nói.  

             Tàn hồn của Ma Long bảo hộ Hoa Vĩ Long này, Mạc Phàm còn dám đi động Hoa Vĩ Long, đúng là muốn chết.  

             Trái lại anh ta không quan tâm tới sống chết của Mạc Phàm, nếu có thể, anh ta càng hi vọng mình tự tay giết Mạc Phàm, nhưng có lẽ Mạc Phàm giải được Sinh Tử Phù, chết như vậy, anh ta chỉ có thể đi tìm lão tổ của Mạnh gia bọn họ.  

             - Điên là tốt nhất, chúng ta đi thôi.  

             Mạnh Hắc Thường cười mỉa nói.  

             Trên đường đi, Mạc Phàm đã khiến ông ta kìm nén đầy bụng lửa giận, cuối cùng bây giờ Mạc Phàm cũng bị giết rồi.  

             Hơn nữa Mạc Phàm khiến Ma Long để mắt tới, ông ta có thể nhân cơ hội chạy thoát.  

             Trong lúc này, không chỉ Mạnh Hắc Thường, không ít tu sĩ ở xung quanh lắc đầu cười.  

             Nếu không có Mạc Phàm, bọn họ khó mà chạy trốn khỏi tay tàn hồn của Ma Long, Ma Long quá cường đại.  

             Nhưng có Mạc Phàm ở đây, bọn họ an toàn hơn nhiều.  

             - Một tên ngốc, chúng ta nhanh trốn đi.  

             Không ít người thở phào nhẹ nhõm như tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó bỏ chạy về phía xa.  

             Những người khác cũng vậy, cười rời đi theo.  

             Ma Long hạ cánh xuống, một trận cuồng phong nhấc lên, cơ thể che lấp mặt trời của Ma Long tới bên cạnh hầm ngầm.  

             Dưới bóng dáng to lớn, chỉ trong chớp mắt cơ thể Mạc Phàm nhỏ đi rất nhiều.  

             Đồng thời, một giọng nói trầm thấp vang lên theo.  

             - Nhân loại, ngươi muốn làm gì?  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.