Chương trước
Chương sau
Bao gồm cả đệ tử của Thiết Kiếm Môn đang định ra tay với Mạc Phàm, mọi người lập tức dừng lại, nhìn về phía cây khô.  

             Bên trong hốc cây dưới cây khô, một con rắn màu đen huyền ảo nhắm chặt mắt, ngẩng đầu hưởng thụ, đi theo Dẫn Yêu Tán ra ngoài.  

             ể ấ ế ầ ế ề ốTrên cơ thể màu đen, bất luận là lớn đến long đầu, nhỏ đến long lân, đều giống chân long như đúc, không nhìn ra được dáng vẻ của thực vật.  

             Theo Hoa Vĩ Long này ra khỏi cây khô, cây khô nhanh chóng sụp xuống rồi biến mất.  

             Nhìn thấy Hoa Vĩ Long này, trước mắt không ít người sáng lên, lập tức dừng hô hấp, xung quanh yên tĩnh tới mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập.  

             Chỉ trong phút chốc, Hoa Vĩ Long đã đi ra hoàn toàn, cây khô trăm mét, liền biến thành một hầm ngầm to sâu không thấy đáy.  

             Cũng đúng lúc này.  

             “Vù” một tiếng, một nam nhân bao phủ hoàn toàn trong quần áo lao nhanh mà ra, một tay cầm một thiết trảo bay ra, chộp lấy Hoa Vĩ Long đang say mê Dẫn Yêu Tán.  

             Chỉ trong chớp mắt, thiết trảo kia đã tới trước người Hoa Vĩ Long.  

             - Một đám ngốc, Hoa Vĩ Long là của ta.  

             Trong mắt nam tử kia lóe lên vui mừng, đắc ý nói.  

             Lúc anh ta nói chuyện, nửa cơ thể sau đã bắt đầu biến mất, chuẩn bị lùi lại.  

             Trên đỉnh núi, nhìn thấy người này ra tay, sắc mặt đám Đông Phương Sóc thay đổi, cuối cùng chẳng quan tâm Mạc Phàm nữa, cả đám ra tay.  

             - Đám chuột nhắt, ngươi muốn chết à?  

             Bộ Kinh Phàm tức giận nói.  

             Mạc Phàm chỉ là một tiểu nhân vật, vốn dĩ không đáng để ý tới.  

             Trái lại người này đột nhiên xuất hiện, cũng dám nhân cơ hội cướp đoạt đồ của bọn họ.  

             Giọng nói vừa mới vang lên, một bình vuông kim loại màu xanh hoa văn long phượng nhốt Hoa Vĩ Long ở bên trong.  

             “Keng” một tiếng, thiết trảo của nam nhân kia đụng tới bình vuông, lập tức biến thành mảnh nhỏ.  

             Nam tử thầm kêu không hay rồi, chẳng quan tâm pháp khí nữa, trên người anh ta lóe lên phù văn, sắp biến mất.  

             - Nếu đến đây rồi còn muốn đi, đâu dễ như vậy.  

             Đông Phương Sóc hừ lạnh một tiếng, một tay đánh về phía nam tử biến mất.  

             Nơi nam tử mặc hắc y biến mất, gợn sóng dập dờn mà ra, một nhà giam không hợp cảnh lắm xuất hiện, nam tử mặc hắc y chui vào trong nhà giam, đấu đá lung tung ở bên trong, đâm đầu mấy lần như đâm vào bông, không thể thoát ra từ trong.  

             Mọi người nhìn thoáng qua nam tử mặc hắc y như ruồi bọ ở bên trong và Hoa Vĩ Long ở dưới bình vuông màu xanh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cùng thu hồi pháp bảo và khí tức.  

             - Đông Phương tiền bối và Bộ gia đúng là bất phàm, thiếu chút nữa đã để tiểu tử này thực hiện được rồi.  

             Một người nịnh nọt nói.  

             Vẻ mặt Đông Phương Sóc lạnh nhạt, ánh mắt ông ta trở nên dữ dằn nhìn bốn phía.  

             - Người dám cướp Hoa Vĩ Long này, sẽ như người đó, tử!  

             Năm ngón tay ông ta nắm chặt, nhà giam vốn cao hơn ba mét nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh chỉ còn bằng chưa tới một người.  

             “Răng rắc răng rắc…” Âm thanh cơ thể nứt vụn vang lên.  

             Nhà giam hóa thành to bằng móng tay, cơ thể người kia cũng bị nhà giam cắt thành từng mảnh.  

             Xung quanh vốn còn người đánh chủ ý với Hoa Vĩ Long này, nhưng lúc này lập tức nuốt nước bọt, lùi về sau theo bản năng.  

             Hóa Thần kỳ thật sự quá mạnh, ngoại trừ cao thủ Hóa Thần, Bộ Kinh Phàm nửa bước Hóa Thần cũng là đại phiền phức, mạng nhỏ quan trọng hơn.  

             - Công tử, chúng ta có ra tay không?  

             Bên cạnh Mạc Phàm, Mạnh Vô Kỳ lo lắng nói.  

             Rõ ràng Đông Phương Sóc đang nói bọn họ.  

             - Ngươi cầm Thiên Bảo Thử lui xuống trước đi.  

             Mạc Phàm nhìn chằm chằm cái hố to kia, nói.  

             - Công tử, chẳng lẽ…  

             Sắc mặt Mạnh Vô Kỳ thay đổi, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới gì đó, nói được một nửa thì dừng lại.  

             - Công tử cẩn thận một chút, nếu không được thì…  

             Mạnh Vô Kỳ nhìn đám Mạnh Vô Tình ở bên cạnh, nói.  

             Nếu Mạc Phàm giải Sinh Tử Phù trên người Mạnh Vô Tình, chắc chắn Mạnh Vô Tình sẽ ra tay với đám thúc thúc anh ta, nhưng Hoa Vĩ Long rất quan trọng với Mạc Phàm, không cần thiết vì chuyện của Mạnh gia bọn họ, chậm trễ chuyện của Mạc Phàm.  

             - Ta biết rồi, ngươi đi đi.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             - Dạ.  

             Mạnh Vô Kỳ hơi cúi đầu với Mạc Phàm, cưỡi ma thú xuống núi.  

             Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường thấy Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh thì nhướn mày, nhìn về phía hầm theo.  

             Từ khi Mạc Phàm đến nơi này, thì luôn nhìn chằm chằm cái hầm kia, chẳng lẽ bên trong thật sự có thứ gì đó lợi hại?  

             Mạnh Vô Tình do dự một lát, liếc mắt ra hiệu với Mạnh Bạch Thường.  

             Anh ta không cảm nhận được thứ ở bên trong, nhưng bên trong có thứ gì hay không, thử thì biết.  

             Mạnh Bạch Thường hơi gật đầu, ngón tay khẽ búng ra, một đám năng lượng ẩn vào không trung, bay về phía hố sâu.  

             Mạc Phàm có phát hiện ra, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cũng không có ý ngăn cản.  

             - Tốt nhất là các ngươi cách xa một chút, thực lực quá yếu sẽ nguy hiểm tính mạng, nhất là ngươi, nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm loại chuyện này.  

             - Cái gì, tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó?  

             Sắc mặt Mạnh Bạch Thường khó coi, lạnh lùng nói.  

             Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan, đến đây cố làm ra vẻ huyền bí còn chưa nói, vậy mà dám nói thực lực của ông ta quá yếu, nếu không phải sợ giết Mạc Phàm sẽ khiến Mạnh Vô Tình chết, ông ta đã sớm ra tay rồi.  

             - Không đi cũng không sao, nhưng nhanh thôi, ngươi sẽ biết thực lực của ngươi thế nào.  

             Mạc Phàm cũng không tức giận, nói với vẻ khinh thường.  

             Hắn mới nói xong, sắc mặt Mạnh Bạch Thường thay đổi, cường đại như ông ta, cơ thể cũng không tự chủ được run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.  

             - Dẫn Mạnh thiếu đi mau.  

             Ông ta nghiến răng kêu lên.  

             Mạnh Hắc Thường sửng sốt, ông ta chần chừ một lát, rồi kéo Mạnh Vô Tình bay đi rời xa sơn cốc.  

             Lúc này.  

             “Rống!” Tiếng long ngâm trầm thấp vang lên trong hầm ngầm sơn cốc.  

             Long ngâm này vừa vang lên, ma thú ở Ma Long Tinh lập tức nhìn về phía bên này, ngay sau đó, tất cả ma thú không do dự chạy về phía động của mình.  

             Chỉ trong phút chốc, bên ngoài Ma Long Tinh không thấy được bóng dáng một ma thú còn sống.  

             Không chỉ những ma thú này, ở xung quanh hầm ngầm, sắc mặt đám Đông Phương Sóc trắng bệch, hai mắt mở to.  

             Người cách hầm ngầm xa thì không ngừng lùi về sau, Đông Phương Sóc và Bộ Kinh Phàm cảm nhận được khí tức này, cơ thể run lên, chậm rãi xoay người lại nhìn động to ở sau lưng, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.  

             Chỉ thấy trong hang động, một cái long đầu màu đen có thể chiếm hết cả cái hang to vươn ra, đôi mắt đỏ như máu lóe sáng ánh sáng chói mắt, mang theo lửa giận khôn cùng nhìn xuống.  


             - Chuyện này…  

             - Đây là…  

             - Ma Long sống lại sao?  

             Đông Phương Sóc nói một cách gian nan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.