Chương trước
Chương sau
- Chuyện này?  

             Lúc trước Vương Kiếm còn nói rất nhiều, lần này thì im lặng, không nói ra nửa chữ.  

             Đánh cược này hơi lớn rồi, phái tới Chu Tước Trấn còn thảm hơn quan kinh thành về sơn thôn, bởi vì kề bên Chu Tước Trấn là Hỏa Ma Vực, không lâu sau sẽ có hàng loại Hỏa Ma lao tới tấn công tiểu trấn này.  

             Trên cơ bản trú quân được phái tới đây nếu không phải là tử sĩ trung tâm, thì là quan quân phạm sai lầm.  

             Nếu Mộ Dung gia tới nơi này, vậy tranh đấu giữa Mộ Dung Yến và Mạnh Hữu Vi sẽ lấy thất bại mà chết.  

             Không chỉ Vương Kiếm, những người khác bao gồm cả Mộ Dung Phi đều lập tức không nói.  

             Chuyện này quá trọng đại, bọn họ đừng mở miệng thì hơn.  

             Tươi cười trên mặt Mộ Dung Yến cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục như thường.  

             - Có thể, ta cá, nếu ta thua, Mộ Dung gia ta sẽ chuyển đến Chu Tước Trấn.  

             Mộ Dung Yến suy nghĩ một lát rồi nói.  

             Ông đấu với Mạnh Hữu Vi nhiều năm như vậy, sao có thể không biết, Mạnh Hữu Vi muốn xoay người trong bước đường cùng.  

             Hiện giờ tất cả quân sĩ ở Viêm Dương Thành, gần như đều nghiêng về phía ông ta.  

             Hơn nữa sau khi Mộ Dung Phi con ông ta bày ra thành tích tốt ở săn bắn, những người này càng quyết một lòng theo ông ta, nếu không sẽ không xuất hiện tình huống nghiêng về một phía như vừa rồi.  

             Mạnh Hữu Vi chỉ có thể đày bọn họ tới Chu Tước Trấn, mới có thể nắm giữ quyền hành ở Viêm Dương Thành lần nữa.  

             Nhưng Mạc Phàm không có khả năng sống sót rời khỏi khu vực săn bắn, cậu ta sẽ chết, lần này ông ta thắng chắc rồi, sau này Viêm Dương Thành sẽ là của Mộ Dung gia bọn họ.  

             - Tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, vì một kiện linh khí, không đáng để 130 nhân khẩu Mộ Dung gia ngươi chuyển tới Chu Tước Trấn nguy hiểm đâu.  

             Mạnh Hữu Vi bất hỉ bất bi, bình tĩnh nói.  

             - Ta cảm thấy Đồng Hổ Đồng quân trưởng càng thích hợp hơn ta, cho dù Mộ Dung gia ta qua đó, chưa chắc có thể bình định Chu Tước Trấn như Đồng quân trưởng, vì yên ổn của Chu Tước Trấn, tôi sẽ đánh cược vụ này.  

             Mộ Dung Yến nói rất chắc chắn.  

             Ông ta khẽ búng ngón tay, một giọt huyết châu bay ra, rơi lên trên văn khế trong tay Mạnh Hữu Vi.  

             Chỉ trong chớp mắt huyết châu đã được văn khế hấp thu, văn khế lập tức sáng lên.  

             - Được rồi, vậy ngươi thua, giao bán linh khí, rời khỏi Viêm Dương Thành đi.  

             Mạnh Hữu Vi thấy văn khế sáng lên, nói.  

             Khi nói chuyện, ý niệm của ông ta vừa động, trên người ông ta và trên người Đồng Hổ, Mạnh Vô Kỳ xuất hiện một màn hào quang, bảo hộ bọn họ ở bên trong.  

             - Hửm?  

             Mộ Dung Yến nhíu mày, mọi người vội vàng nhìn về phía khu vực săn bắn.  

             Lúc bọn họ nói chuyện, cuối cùng yêu lang ba đầu đi ra đầu tiên không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên ba loại yêu khí khác nhau trên người tăng vọt, xông về phía Mạc Phàm.  

             Yêu lang ba đầu này vừa cử động, giống như kíp nổ mười tấn thuốc nổ được người ta đốt lên, những yêu thú khác cũng xông về phía Mạc Phàm như điên rồi.  

             Ở giữa khu vực săn bắn, Mạc Phàm nhìn cả đám yêu thú Nguyên Anh xông tới, trên mặt hắn không có chút bối rối, cũng không lấy pháp bảo gì ra.  

             Sau khi hắn tu thành Tạo Hóa Kim Đan, còn chưa kịp thử nghiệm uy lực của Tạo Hóa Kim Đan, bây giờ thử trên người đám yêu thú này xem sao vậy.  

             - Quỳ cho ta!  

             Hắn khẽ quát một tiếng, giọng nói như lôi đình giữa trời quang.  

             Theo hắn thét to, hai mắt hắn trở nên sáng lên.  

             Thần thức cường đại như thực chất tỏa ra hào quang màu bạc vô cùng chói mắt, uy áp khủng bố lập tức tỏa từ người Mạc Phàm ra, giống như trời sập xuống.  

             Hào quang màu bạc này xuất hiện trong mắt hắn, sau đó phân hóa thành xúc tua màu bạc, đánh về phía những yêu thú đang nhào về phía hắn.  

             Xúc tua này nhỏ hơn những yêu thú Nguyên Anh nhiều, nhưng vừa tới trên người yêu thú.  

             “Rống rống…” Tiếng kêu thảm thiết của yêu thú lập tức vang lên, yêu thú chạy như điên bị ấn liên tục trên đất, trên bầu trời thì như mất đi cánh, rơi từ trên bầu trời xuống.  

             Một con!  

             Hai con!  

             …  

             Khoảng chừng 50 con, cho dù là yêu thú gì đều phủ phục trên mặt đất, đỏ như máu trong mắt biến mất, giống như nhìn thấy thiên địch không ngừng run rẩy, có một số con còn phát ra tiếng kêu hoảng sợ.  

             Không chỉ những yêu thú này, bên ngoài khu vực săn bắn.  

             Dưới hào quang màu bạc do Mạc Phàm tỏa ra, sắc mặt không ít quân sĩ thay đổi, còn chưa kịp chống cự đã hôn mê bất tỉnh.  

             Không có ngất đi thì sắc mặt tái nhợt, trán không ngừng chảy mồ hôi.  

             Trên khán đài.  

             Đám Mộ Dung Phi đang đứng thầm kêu không hay rồi, trên người như bị ngọn núi đè ép, bọn họ kêu lên đau đớn rồi quỳ trên đất, một số người còn lại thì nằm trên mặt đất, giống như con rùa bị lật ngược.  

             Đám Mộ Dung Yến ngồi trên ghế thì khá hơn một chút, nhưng không có quỳ hay ngất đi như vậy mà thôi.  

             Dưới khí tức của Mạc Phàm, bọn họ giống như người bình thường gặp phải bão cấp 18, cho dù dùng tu vi chống cự, vẫn chịu khổ sở như cũ, sắc mặt cả đám đỏ bừng.  

             Cảm giác áp bức tràn đầy trời đất này, bọn họ từng cảm nhận rồi, nhưng chưa từng cảm nhận được từ người một tu sĩ Kim Đan kỳ.  

             Ở đây coi như trấn định chỉ có Mạnh Hữu Vi, Mạnh Vô Kỳ và Đồng Hổ ở trong hào quang.  

             Mạnh Hữu Vi thì khá hơn một chút, giống như cảm thấy hứng thú với linh trà hôm nay, không ngừng uống một chén lại một chén.  

             Mắt Đồng Hổ thì mở to như sắp lồi ra, trong mắt đều là không thể tin.  

             Cho dù Mạnh Vô Kỳ từng thấy Mạc Phàm ra tay, lúc này miệng cũng há to, cằm như sắp rớt xuống.  

             Ba ngày trước Mạc Phàm còn phải dựa vào cổ tự, mới có thể chém giết 40 tu sĩ.  

             Hiện giờ ngay cả chữ cũng không viết, chỉ dựa vào phóng thích thần thức, vậy mà có được khí tức khủng bố như vậy.  

             Không chỉ yêu thú Nguyên Anh ăn Nộ Yêu Đan, toàn bộ người quỳ trên đất, tu sĩ ở xung quanh đều không có lực phản kháng.  

             Chỉ sợ chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, hắn có thể giết đám Mộ Dung Yến một cách dễ dàng.  

             Đương nhiên giết bọn họ cũng không có một chút vấn đề.  

             Lúc này mới qua ba ngày, sao có thể khủng bố như vậy?  

             Đáp án này, đám Mộ Dung Yến cũng muốn biết.  

             Mạc Phàm nhìn chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, sao có thể bùng nổ lực lượng khủng bố như thế?  

             Phải biết rằng tu sĩ mỗi cấp cho dù có một trời một vực, nhưng vẫn có ranh giới.  


             Ngay sau đó hào quang trên người hai người chớp lóe, dẫn theo vài người đi về bên này.  

             Trong khu vực săn bắn, Mạc Phàm trấn trụ 50 yêu thú xong, thì như đi bậc thang từ trong khu vực săn bắn tới trên không khán đài, trong mắt hắn lóe sáng hào quang màu bạc nhìn về phía đám Mạnh Hữu Vi.  

             - Như vậy có tính là ta thắng không?  

             Mấy chữ đơn giản nhưng mang theo lực lượng vô tận, làm cho người ta không thể từ chối.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.