Chương trước
Chương sau
- Không phải, không phải, ngoại trừ Phượng Hoàng Thạch ra, ta còn tích lũy được không ít thứ xa xỉ ở Viêm Dương Thành, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta.  

             Trong mắt Mạnh Vô Kỳ lộ vẻ bối rối, vội vàng nói.  

             Anh ta ở Tinh Hỏa Trấn lâu như vậy, lại là cháu của thành chủ Viêm Dương Thành, tất nhiên không chỉ tích lũy được mấy thứ ở trong nhẫn, phần lớn đều được anh ta đặt ở Viêm Dương Thành, trong đó có không ít thứ bây giờ anh ta không dùng được.  

             - Viêm Dương Thành, ngươi muốn dụ ta tới Viêm Dương Thành, để thúc phụ ngươi ra tay với ta sao?  

             Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.  

             - Không, không, thúc thúc ta không phải là đối thủ của ngươi, bây giờ Mạnh Vô Kỳ ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi.  

             Mạnh Vô Kỳ vội nói.  

             Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua như vậy.  

             Một người Hạ giới lại ép anh ta tới mức này, dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp giết Mạc Phàm.  

             Nhưng nhìn thấy bản lĩnh của Mạc Phàm, hiện giờ anh ta mất đi ý niệm này hoàn toàn rồi.  

             Chín chữ trảm bốn mươi, cho dù là thúc phụ anh ta cũng khó làm được như Mạc Phàm.  

             Cho dù Viêm Dương Thành có cao thủ Hóa Thần tọa trấn có thể chèn ép Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm thật sự sẽ đến Viêm Dương Thành chịu chết sao.  

             Chuyện này không phải mấu chốt, mấu chốt là Mạc Phàm mới chỉ là tu sĩ Kim Đan chưa tới 20 tuổi, đã chém được bốn mươi, nếu để Mạc Phàm đến Kim Đan đỉnh phong, đến Nguyên Anh kỳ sẽ khủng bố tới cỡ nào, chỉ sợ sẽ thành cao thủ thiên trảm.  

             Cái gọi là thiên trảm, là lấy tu vi dưới Hóa Thần chém rụng tu sĩ Hóa Thần.  

             Tuy tu sĩ Hóa Thần chỉ cách một tiểu cảnh giới với Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng thiên địa khác biệt, bởi vì đến Hóa Thần sẽ tiếp xúc với đại đạo hư thực, cho dù là tu sĩ Hóa Thần giết tu sĩ Hóa Thần đều rất khó, càng chưa bao giờ có tu sĩ Hóa Thần bị tu sĩ Nguyên Anh giết chết.  

             Cho nên thiên trảm vẫn đặt đó, nhưng chưa từng nghe nói tới có người có thể thiên trảm.  

             Anh ta có cảm giác Mạc Phàm sẽ thành người như vậy.  

             Tính kế một cao thủ thiên trảm, anh ta đã không có lá gan này.  

             Mạc Phàm nhìn Mạnh Vô Kỳ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.  

             Xem ra Kiếm Hành Cửu Ca của hắn có hiệu quả rất tốt.  

             Mạnh Vô Kỳ không phải đang nói dối, mà thật sự bị hắn trấn trụ, không muốn tìm đường chết nữa.  

             - Nhưng ta không có hứng thú với thứ ngươi tích góp.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Tu vi của hắn còn chưa bằng đời trước, y thuật toàn thân chỉ có hơn chứ không kém đời trước, nhưng lại có trí nhớ đời trước.  

             Nếu như hắn muốn thứ gì, không khác gì hạ bút thành văn.  

             Cho dù không đi chữa bệnh cho người ta, hoàn toàn có thể tới mấy động thiên phúc địa hắn đạt được từ đời trước, chỉ là phải cần chút thời gian.  

             Đừng nói là thứ Mạnh Vô Kỳ tích lũy, cho dù là bảo khố của Mạnh Bất Đồng lão tổ của Mạnh Vô Kỳ, cũng không thể lọt vào pháp nhãn của hắn.  

             - Chuyện này…Mắt Mạnh Vô Kỳ mở to, do dự một lát nhìn về phía Đồng Chiến đứng ở một bên.  

             - Đồng thúc thúc, thúc thúc ta từng cứu ngươi, vì cứu ngươi, ông ấy còn bị thương, không thể sinh con nữa, thúc thúc ta không có nhi tử, chỉ có đứa cháu trai này, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được, nhanh cứu ta với.  

             Đồng Chiến nhíu chặt mày, tuy ông ta không ngờ Mạc Phàm cường đại như vậy, nhưng ông ta từng khuyên Mạnh Vô Kỳ, Mạnh Vô Kỳ không nghe ông ta chút nào, không chỉ bảo Mạc Phàm giao đồ ra, còn bảo Mạc Phàm quỳ với người Mạnh gia, bây giờ lại bảo ông ta khuyên Mạc Phàm, thật sự hơi muộn rồi.  

             Nhưng ông ta do dự một lát, hai tay vẫn ôm quyền lựa chọn mở miệng.  

             - Mạc thiếu, cha mẹ Vô Kỳ đều chết trên chiến trường Thần Ma, cậu ấy vì không có người quản giáo, cho nên mới không hiểu chuyện như vậy, ngươi có thể chỉ phế bỏ tu vi của Vô Kỳ, tha cho cậu ấy một mạng hay không?  

             Mạc Phàm nhướn mày, đôi mắt liếc nhìn Mạnh Vô Kỳ hơi đổi.  

             Lúc trước hắn nghi ngờ vì sao trên người Mạnh Vô Kỳ lại có Mạnh Thường Lệnh, những người khác biết Mạnh Thường Lệnh, hắn có vị sư huynh là lão tổ của Mạnh gia, sao hắn có thể không biết.  

             Mạnh Thường Lệnh rất có danh tiếng, nhưng không phải ai là người Mạnh gia cũng có, chỉ có người lập được công lớn mới có cơ hội có được Mạnh Thường Lệnh.  

             Trên người Mạnh Vô Kỳ có thứ này, phần lớn là công lao của cha mẹ anh ta đổi lấy.  

             - Cha mẹ ta đều là anh hùng, nếu không có bọn họ, tinh vực gần Liệt Hỏa Tinh đã bị Hỏa Ma nắm giữ rồi.  

             Mạnh Vô Kỳ vội vàng gật đầu, kích động giải thích.  

             - Cha mẹ ngươi là anh hùng, nhưng ngươi không phải, lý do này không đủ để ngươi sống sót.  

             Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

             Hắn đều rất kính trọng anh hùng và quân nhân, giống như mấy ngày trước Đồng Chiến cầu xin hắn, hắn vẫn nể mặt Đồng Chiến.  

             Nhưng Mạnh Vô Kỳ là Mạnh Vô Kỳ, anh ta không có chút quân công nào, không có tư cách khiến hắn tha thứ.  

             - Chuyện này, không, ngươi không thể giết ta…  

             Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ ngẩn ra, không ngừng lắc đầu nói.  

             Sắc mặt Đồng Chiến khó coi, đôi mắt ông ta đảo liên tục, do dự một lát.  

             Những năm gần đây Mạnh Vô Kỳ rất quá phận, một số quân sĩ hơi chọc anh ta bất mãn, anh ta sẽ hành hạ bọn họ sống không bằng chết.  

             Nếu như Mạnh Vô Kỳ không có thúc thúc chống lưng, không cần Mạc Phàm ra tay, ông ta đã sớm làm thịt Mạnh Vô Kỳ,không để lại tới tận bây giờ.  

             Nhưng quả thật Mạnh Vô Kỳ có thúc thúc, quả thật ông ta nợ thúc thúc Mạnh Vô Kỳ một mạng.  

             - Mạc thiếu, quả thật Vô Kỳ không phải anh hùng, không đáng được tha thứ, nhưng không biết cơ hội tiến vào Thần Nông Tông, có thể khiến Mạc thiếu tha cho Vô Kỳ một mạng hay không, nếu Mạc thiếu cảm thấy được, cộng thêm cái mạng này của Đồng Chiến nữa, thế nào?  

             Đồng Chiến kiên trì nói.  

             - Cơ hội tiến vào Thần Nông Tông sao?  

             Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong mắt hắn xuất hiện chút dị sắc, dị sắc này chỉ lóe lên rồi biến mất không thấy.  

             Thập Tinh của Thần Nông Tông, mười năm tiểu tuyển chọn một lần, trăm năm tổng tuyển cử một lần.  

             Nếu hắn tính không sai, tiểu tuyển chọn mười năm mới qua không lâu, vài năm sau là tổng tuyển cử trăm năm mới gặp một lần.  

             Tổng tuyển cử không chỉ lựa chọn đệ tử thân truyền nội môn, ngay cả Vô Cực đạo nhân sư phụ hắn tông chủ của Thần Nông Tông đều lựa chọn một người làm đồ đệ của ông.  

             Hắn là ở tổng tuyển cử trăm năm tiến lên Tu Chân giới, trổ hết tài năng trong rất nhiều tu sĩ, trở thành đệ tử của tông chủ.  

             Lúc này hẳn là không có cơ hội tiến vào Thần Nông Tông mới đúng.  

             - Ta có chút hiểu biết về Thần Nông Tông, những lời ngươi nói là thật sao?  


             Như vậy hắn muốn đi cứu Tiểu Tuyết sẽ đơn giản hơn nhiều.  

             Nhưng tin tức này là thật sao?  

             - Đồng thúc thúc nói không sai, nếu ngươi tha cho ta, ta không những bảo thúc thúc ta cho ngươi cơ hội này, thúc thúc ta còn có thể cho ngươi không ít Phượng Hoàng Thạch để tăng tu vi.  

             Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm động tâm, thì như thấy được cọng rơm cứu mạng, anh ta vội vàng nói.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.