Chương trước
Chương sau
Mắt Thiên Tầm Tử mở to, trong mắt đều là không thể tin được.  

             Bỗng nhiên Mạc Phàm ở dưới đoản kiếm trong tay linh sủng của anh ta không thấy nữa, mà không biết vì sao ông ta lại xuất hiện ở chỗ Mạc Phàm vừa mới đứng.  

             Một màn bất chợt này, đừng nói là Thiên Tầm Tử, ngay cả đám Mạnh Vô Kỳ nhìn chằm chằm Mạc Phàm cũng mờ mịt.  

             - Đây là tình huống gì thế?  

             Đôi mắt của bọn họ không chớp lấy một cái, bị linh sủng đâm biến từ Mạc Phàm thành Thiên Tầm Tử.  

             Đây là Mạc Phàm trúng Huyễn Thuật, hay là tất cả bọn họ trúng Huyễn Thuật đây?  

             - Ngoại trừ Mạc Phàm, chúng ta đều trúng Huyễn Thuật rồi.  

             Tịnh Hỏa nhắm mắt rồi mở mắt ra, lạnh lùng nói.  

             Quả thật Huyễn Thuật của Thiên Tầm Tử có thể mê hoặc người khác, nhưng lần này Huyễn Thuật của Thiên Tầm Tử không mê hoặc được Mạc Phàm, trái lại được Mạc Phàm dùng để mê hoặc bọn họ.  

             Từ đầu tới cuối Mạc Phàm không cử động một phen, Thiên Tầm Tử vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có linh sủng của ông ta biến thành dáng vẻ của ông ta đang chuẩn bị giết ông ta.  

             - Cái gì?  

             Đám Lôi Diệt nghe thấy lời Tịnh Hỏa nói, sắc mặt lập tức xanh mét.  

             Một tu sĩ Kim Đan, lại khiến Huyễn Hỏa phản ngược lại, cậu ta thật sự chỉ là Kim Đan sao?  

             - Nghiệt súc, dừng lại, mau dừng lại!  

             Thiên Tầm Tử cắn đầu lưỡi, vội vàng kêu lên.  

             Giọng nói vừa vang lên, quả thật hai thanh đoản kiếm dừng lại, không đâm vào mi tâm của Thiên Tầm Tử, nhưng đâm vào hai vai của ông ta.  

             “Phập!” Đoản kiếm biến mất vào trong cơ thể của Thiên Tầm Tử, sắc mặt Thiên Tầm Tử lập tức đen lại.  

             Ông ta bất chấp đau đớn, vội vàng lấy một ngọc bài ra, đổ mấy viên giải dược nuốt vội xuống.  

             Trên hai thanh đoản kiếm này đều có Độc Long Chi Huyết, nếu không lập tức giải độc, đợi lát nữa toàn thân sẽ hóa thành máu loãng mà chết.  

             Cho dù ăn giải dược, sắc mặt ông ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.  

             - Ta nói rồi, ngươi là người yếu nhất, thì chính là người yếu nhất, có Huyễn Hỏa hay không đều như vậy cả.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Chân hỏa bản mệnh của Thiên Tầm Tử là Huyễn Hỏa, sao hắn không nhìn ra được.  

             Tuy loại hỏa diễm này tự mang Huyễn Thuật, nhưng quá cấp thấp, cũng có quá nhiều khuyết điểm, nếu Tiểu Vũ cắn nuốt loại hỏa diễm này, trái lại thực lực không tăng lên nhiều, còn thành điểm yếu bị người ta cản tay.  

             Cho nên so với hỏa diễm này, hắn càng muốn linh sủng của Thiên Tầm Tử.  

             - Tiểu tử, ngươi…  

             Sắc mặt Thiên Tầm Tử vốn khó coi, lại đen hơn vài phần.  

             Mạc Phàm không để ý tới Thiên Tầm Tử, hắn bước một bước tới bên Thiên Tầm Tử, rồi bắt lấy linh sủng biến thành Thiên Tầm Tử, kéo nó đi một cách dễ dàng.  

             - Từ nay về sau ngươi là của ta, còn không nhanh biến thành nguyên hình?  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Linh sủng này tên là Thiên Bảo Thử, tốc độ rất nhanh, nhưng lực công kích không mạnh.  

             Nếu không có Huyễn Thuật kiềm chế và pháp khí thối độc, Thiên Bảo Thử gần như khó thương tổn được tu sĩ đồng cấp, trái lại chạy trốn thì không thành vấn đề.  

             Nhưng Thiên Bảo Thử vốn không phải linh sủng dùng để chiến đấu, mà dùng để tìm kiếm thiên tài địa bảo.  

             Thiên Bảo Thử rất mẫn cảm với thiên tài địa bảo, có thể phát hiện linh vật trong vòng trăm dặm.  

             Chỗ chắc chắn có linh dược giải độc cho Tiểu Vũ, nhưng muốn tìm linh dược loại này, phải cần linh sủng như Thiên Bảo Thử giúp đỡ, vừa vặn gặp được một con ở đây, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.  

             Trên người linh sủng kia chớp lóe hôi quang, nhanh chóng biến thành dáng vẻ ban đầu, đôi mắt sợ hãi nhìn về một phía, không dám nhìn Mạc Phàm.  

             Tay còn lại của Mạc Phàm duỗi về phía Thiên Tầm Tử, trên lưng Thiên Tầm Tử, một cái túi bay vào trong tay hắn.  

             - Vào đi thôi.  

             Mạc Phàm cầm túi, ôn hòa ra lệnh.  

             Nhẫn trữ vật chỉ có thể bỏ vật chết, linh sủng muốn vào trong nhẫn trữ vật, nhất định phải dùng Quy Tức Đan để ở trạng thái giả chết, như vậy không tốt với linh sủng, linh sủng như vậy nếu không phải phong vào trong vòng linh thú, thì bỏ vào túi linh thú.  

             Chiếc túi trên người Thiên Tầm Tử là túi linh thú.  

             Cấp bậc rất thấp, nhưng có thể sử dụng.  

             Thiên Bảo Thử liếc mắt nhìn Thiên Tầm Tử một cái, sau đó hóa thành một đạo quang biến mất vào trong túi linh thú.  

             Thiên Tầm Tử nắm chặt tay, ông ta hao phí tinh lực suốt đời mới nuôi được Thiên Bảo Thử lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta mang Thiên Bảo Thử ra ngoài, vốn định dựa vào khứu giác của Thiên Bảo Thử tìm Phượng Hoàng Thạch ở hội đấu giá Hỏa Thần, còn kiếm bút lớn.  

             Lần này không có Phượng Hoàng Thạch, cũng không kiếm được gì, Thiên Bảo Thử còn bị Mạc Phàm cướp đi.  

             Nhưng ông ta tức thì tức, mà không dám nói gì.  

             Mạc Phàm chỉ cướp đồ của ông ta mà không giết, đây xem như là giơ cao đánh khẽ rồi.  

             - Các ngươi còn ai muốn ngăn ta nữa không?  

             Mạc Phàm nhìn lướt qua đám Tịnh Hỏa, hỏi.  

             Đám Tịnh Hỏa nhìn thoáng qua nhau, không có ai nói chuyện, cũng không có người ra tay.  

             Bốn người đều bị thương, nếu ngăn Mạc Phàm khả năng bị giết là rất cao.  

             Trong lúc này, bốn phía yên tĩnh như chết lặng.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không hẹn mà đi tới chỗ Mạnh Vô Kỳ.  

             Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm đi tới, sắc mặt anh ta trắng bệch, cơ thể không tự chủ được run rẩy.  

             - Phế vật, bốn người đúng là phế vật, không cần Phượng Hoàng Thạch nữa à, còn không nhanh cản cậu ta lại?  

             Vẻ mặt đám Tịnh Hỏa âm trầm, vẫn không có ý ra tay.  

             Cần Phượng Hoàng Thạch, phải còn mạng mới được, “Phàm nhân Hạ giới” Mạc Phàm còn đáng sợ hơn bọn họ nghĩ.  

             Mạnh Vô Kỳ thấy đám Tịnh Hỏa đứng yên không động, thì nắm lấy nam tử tóc dài bày mưu tính kế cho anh ta.  

             - Ngươi nói những người đó chưa, sao bọn họ còn chưa tới?  

             - Chuyện này…  

             Đôi mắt nam tử tóc dài đảo liên tục, mãi mà không nói nên lời.  

             - Phế vật, đều là phế vật, nhanh ra chỗ gia hỏa kia cho ta.  

             Mạnh Vô Kỳ nắm lấy nam tử tóc dài ném về phía Mạc Phàm.  

             Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng ra, nam tử tóc dài kia còn chưa bay tới trước người hắn đã nổ tung, huyết nhục nhuộm đỏ bãi cỏ.  

             Mạc Phàm không thèm nhăn mày một cái, tiếp tục đi về phía Mạnh Vô Kỳ.  

             “Ừng ực!” Vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ sửng sốt, anh ta nuốt nước bọt.Sau đó.  

             “Phịch!” Anh ta bay thẳng tới quỳ với Mạc Phàm.  

             - Mạc Phàm, những chủ ý này đều do người bị ngươi giết nghĩ ra, ta không chịu nổi những lời khuyên bảo của cậu ta, cho nên mới ra tay, ngươi tha cho ta đi, ta sẽ cho ngươi Phượng Hoàng Thạch.  

             Lúc trước anh ta không sợ Mạc Phàm, hiện giờ anh ta bị Mạc Phàm dọa sợ hoàn toàn rồi.  


             Mạnh Vô Kỳ thề son sắt nói.  

             Chỗ dựa cuối cùng của anh ta không biết khi nào mới tới, nhưng Mạc Phàm giết anh ta chỉ là một ý niệm trong đầu.  

             Mạc Phàm lắc đầu, đặt một tay lên vai Mạnh Vô Kỳ.  

             - Bây giờ ta sẽ không giết ngươi, nếu ngươi có chỗ dựa, ta muốn xem chỗ dựa của ngươi là gì, có thể làm gì ta hay không.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.