- Mạnh thiếu ra tay, lần này có trò hay để coi rồi.
Có người thấy Mạnh Vô Kỳ lấy nhẫn trữ vật ra, cười nói với vẻ đầy hứng thú.
Xem tiểu lâu la đấu với tiểu lâu la có gì thú vị, Mạnh Vô Kỳ ra tay càng thú vị hơn.
- Mạnh thiếu uy vũ, tiểu tử, nhẫn trữ vật của ngươi ở trong tay Mạnh thiếu chúng ta, ngươi tự lấy đi.
Tên đầu bóng loáng cười nói với Mạc Phàm.
- Tiểu tử, không nhanh đi lấy đi?
Những người khác ồn ào theo.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn không do dự muốn lấy chiếc nhẫn kia.
“Cộp cộp…” Âm thanh lên lầu vang lên, Lục La vội vàng chạy lên.
- Công tử, đừng lấy chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kia có vấn đề.
Một tay Lục La đè lên ngực lên xuống phập phồng, nói.
Lục La mới mở miệng, tất cả mọi ngườibao gồm cả Mạnh Vô Kỳ nhíu mày.
- Tiểu tiện nhân, có phải ngươi muốn chết hay không, đừng tưởng rằng trên người ngươi có nguyền rủa, chúng ta không dám làm gì ngươi.
Tên đầu bóng loáng híp mắt, sát khí tỏa ra bốn phía.
Trên người Lục La có nguyền rủa, nhưng càng khiến người ta e sợ là đệ tử thế giá hạ nguyền rủa với Lục La.
Sở dĩ đệ tử kia không giết Lục La, chỉ hành hạ cô là vì đợi Lục La cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3708772/chuong-1413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.