Chương trước
Chương sau
Vũ Quang Bàn có cấp bậc khác nhau, tốc độ làm chậm thời gian cũng khác. 

 Vũ Quang Bàn cấp thấp có thể làm chậm gấp đôi thời gian trôi qua, Vũ Quang Bàn cấp cao có thể làm chậm gấp trăm lần. 

 Hắn không yêu cầu xa vời là Vũ Quang Bàn cấp cao, chỉ cần là Vũ Quang Bàn bình thường, cho hắn thêm chút thời gian là được. 

 - Đưa Tiểu Vũ cho tôi. 

 Mạc Phàm nói với Lưu Phỉ Phỉ. 

 Lưu Phỉ Phỉ gật đầu, đưa Tiểu Vũ cho Mạc Phàm, cô đi ra khỏi Trận Nhãn. 

 Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, tế đàn có một chiếc giường đá bay lên. 

 Một tay hắn nắm về phía không trung, linh khí ngưng tụ thành một nệm hơi mềm mại, rơi lên trên giường đá, Tiểu Vũ được đặt ở trên nệm hơi. 

 Hắn cầm lấy Vũ Quang Bàn, linh khí dậy sóng trút vào bên trong. 

 Trên Vũ Quang Bàn màu đen lập tức sáng lên lam quang nhạt, một quang quyển do phù văn tạo thành bay từ Vũ Quang Bàn lên. 

 Mạc Phàm nhìn thấy quang quyển kia thì mắt hơi tối sầm lại. 

 Chỉ có một quang quyển, nói lên Vũ Quang Bàn chỉ cấp một, nói cách khác Vạn Niên Tuyệt trên người Tiểu Vũ chỉ có thể chống đỡ nửa năm, dưới tác dụng của Vũ Quang Bàn này, Tiểu Vũ chỉ có thể kiên trì một năm. 

 Nếu Vũ Quang Bàn cấp cao một chút, thời gian của Tiểu Vũ sẽ dài hơn một chút. 

 Nhưng chỉ trong phút chốc, thất vọng trong mắt Mạc Phàm được đánh tán. 

 Một năm thì một năm, tốt hơn so với nửa năm. 

 - Khai! 

 Hắn khẽ quát một tiếng, trên Vũ Quang Bàn phát ra âm thanh linh kiện va chạm vào nhau, từ to bằng lòng bàn tay biến thành thau rửa mặt, trôi nổi trên đỉnh đầu Tiểu Vũ. 

 Mấy cái máng khảm cũng cùng xuất hiện phía trên Vũ Quang Bàn. 

 Mấy tinh thạch hắn cầm trong tay hơi chấn động, thạch y màu đen ở bên ngoài đã được chấn ra, lộ ra bản thể màu lam ở bên trong. 

 ắ ấ ầ ế ố ểHắn đặt từng tinh thạch vào trong máng khảm, Vũ Quang Bàn chấn động, một vầng sáng lập tức chiếu xuống, bao bọc Tiểu Vũ ở bên trong. 

 Khi quầng sáng chiếu xuống, chỉ trong chớp mắt tốc độ linh khí hóa lỏng bay quanh Tiểu Vũ lập tức chậm gấp đôi. 

 - Đây là? 

 Ngao Sương cảm nhận được dị thường của Vũ Quang Bàn, hỏi. 

 - Pháp khí kéo dài thời gian. 

 Mạc Phàm giải thích, đầu ngón tay hắn sáng lên kim quang, họa lăng không quanh Tiểu Vũ. 

 Một tiếng sau, một trận pháp hình tròn đường kính gần mười mét hình thành xung quanh Tiểu Vũ, chắn Lưu Phỉ Phỉ và Ngao Sương ở bên ngoài. 

 Mạc Phàm nhìn trận pháp này, lông mày hắn hơi giãn ra một chút. 

 Trận pháp này, hẳn là không có ai ở trên Địa Cầu có thể xông vào được. 

 Nhưng không thể để không ai tiến vào, tuy Tiểu Vũ được phong ấn, nhưng vẫn cần người chăm sóc mới được. 

 Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, một quang điểm màu vàng bay vào trong cơ thể Ngao Sương. 

 - Trận pháp này sẽ bảo hộ Tiểu Vũ, chỉ có cô mới có thể tiến vào, những người khác muốn tiến vào phải đi cùng cô, từ hôm nay trở đi, cô tới bảo hộ Tiểu Vũ, không phải người Mạc gia, tiến vào nơi này nửa bước, giết kẻ đó cho tôi. 

 Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói. 

 Hắn khó có được trọng sinh mà về, mang người nhà đi tới bước này, nhưng vẫn để Tiểu Vũ bị thương tổn trí mạng, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. 

 - Tôi nhất định sẽ không để bất luận người ngoài nào tiến gần tới Tiểu Vũ. 

 Ngao Sương nắm chặt bàn tay, nghiến răng nói. 

 - Tiểu Phàm, tôi ở đây chăm sóc Tiểu Vũ được không? 

 Lưu Phỉ Phỉ ở bên cạnh hỏi. 

 - Cũng được, Ngao Sương, ngoại trừ bảo hộ Tiểu Vũ ra, một năm này cô phụ trách dạy Phỉ Phỉ tu luyện. 

 Mạc Phàm nghĩ một lát nói. 

 Ngao Sương là Long công chúa, không thể trông cậy cô có thể chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, Lưu Phỉ Phỉ càng thích hợp hơn một chút. 

 Ngoài ra Lưu Phỉ Phỉ có tu vi trong người, mới có thể bảo vệ mình thật tốt. 

 - Được. 

 Ngao Sương gật đầu liên tục. 

 Mạc Phàm dặn dò hai người một số chuyện quan trọng, lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ ngủ say trong trận pháp. 

 Hắn đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, một tay vươn ra, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ở trên người lập tức sáng lên. 

 Năng lượng huyết sắc lập tức thoát từ lòng bàn tay hắn ra, ngưng tụ thành một tảng đá huyết sắc hình tròn. 

 Theo cục đá này ngưng tụ, Tạo Hóa Bất Diệt Ấn của hắn nhạt đi nhiều. 

 Không chỉ như vậy, sắc mặt của hắn cũng trắng xanh hơn, giống như một người mới mất quá nhiều máu. 

 Mãi đến khi Tạo Hóa Bất Diệt Ấn gần như biến mất, lúc này hắn mới dừng lại. 

 Tảng đá này là phần lớn lực Tạo Hóa Bất Diệt ở trong cơ thể hắn, tuy thứ này không thể giải Vạn Niên Tuyệt, nhưng là lực lượng rất khó nói. 

 Lúc trước từng có người đạt được lực tạo hóa, không chỉ có thể cải tử hoàn sinh, hỗn loạn âm dương, còn khai sáng ra một tông phái có thế lực không kém. 

 Nhỡ đâu một năm này xảy ra vấn đề, nói không chừng lực Tạo Hóa Bất Diệt này có thể kháng lại giúp Tiểu Vũ. 

 Cũng may trước đó hắn tới bí cảnh của Tạo Hóa Môn một chuyến, chiếm được cơ duyên, nếu không hắn không có biện pháp đưa lực tạo hóa của mình cho Tiểu Vũ. 

 Ý niệm của hắn vừa động, cái tay cầm lực Tạo Hóa Bất Diệt lập tức trong suốt, lực Tạo Hóa Bất Diệt được hắn đặt vào trong cơ thể Tiểu Vũ. 

 Tảng đá nhập thể, trên trán Tiểu Vũ xuất hiện một Tạo Hóa Bất Diệt Ấn tương tự như trên người hắn. 

 Ngoại trừ lực Tạo Hóa Bất Diệt Ấn ra, một tay Mạc Phàm vươn ra chiêu xuất Hồng Liên, đặt Hồng Liên vào tay Tiểu Vũ. 

 Hồng Liên giống như đoán được ý đồ của Mạc Phàm, lúc này bay lên, trôi nổi sau lưng Mạc Phàm, dáng vẻ như không tình nguyện lắm. 

 - Bảo vệ tốt em gái của ta, một năm sau ta mang ngươi tới một thế giới khác. 

 Mạc Phàm bình tĩnh nói. 

 Lực Tạo Hóa Bất Diệt đều vô cùng bất phàm như Hồng Liên, có tác dụng rất lớn khi hắn tiến vào Tu Chân giới, nhưng ở lại bên cạnh Tiểu Vũ sẽ có thêm một tầng đảm bảo. 

 Hồng Liên nghe thấy lời Mạc Phàm nói thì bay quanh Mạc Phàm vài vòng, lúc này mới quay về tay Tiểu Vũ. 

 Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm mới xoay người nhìn Long Bác đang hôn mê bất tỉnh cách đó không xa. 

 Cấm chế trên người Long Bác đã được giải trừ, nhưng sau khi trải qua nuốt hồn, Nguyên Anh của ông ta biến thành mảnh nhỏ. 

 Như vậy Long Bác không có biện pháp tỉnh lại, chỉ có thể ngưng tụ Nguyên Anh của Long Bác lần nữa, mới khiến Long Bác khôi phục như thường. 

 Không chỉ muốn ngưng tụ, còn ngưng tụ thành 9 thế hồn Long Bác lúc trước, mới khiến Long Bác khôi phục thành nguyên lão hoàn toàn. 

 - Ngưng Anh! 

 Ngón tay hắn đặt lên mi tâm Long Bác, quát. 

 Ngón tay hắn vừa đặt lên mi tâm Long Bác, hào quang màu xám như gợn sóng dập dờn ra xung quanh. 

 Trong Thức Hải của Long Bác, mảnh nhỏ Nguyên Anh màu sắc khác nhau vốn đan vào cùng một chỗ nhanh chóng tách ra, ngưng tụ thành 9 Nguyên Anh màu sắc khác nhau. 


 Mạc Phàm xác nhận Long Bác đã không sao, thì hơi thở phào nhẹ nhõm. 

 Nhất thể cửu anh, Long Bác tỉnh lại sẽ có được trí nhớ trước đây, còn mạnh hơn trước nữa. 

 Hắn nhìn Tiểu Vũ trên tế đàn một lát, lại dặn dò vài câu, xoay người đi ra khỏi Phong Thiên Chi Địa. 

 Một năm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm, ở yên đây là vô dụng nhất. Không chỉ muốn cứu Tiểu Vũ, còn có Tiểu Tuyết ở Ngạo Nhật Sơn Tông đợi hắn, cũng tới lúc rời khỏi Địa Cầu rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.