Bên trong bí cảnh, ở phía sau cánh cửa kia.
Mạc Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Qua cánh cửa kia, không chỉ không phải là sa mạc, trái lại là một vùng quần sơn rực rỡ.
Những sơn phong này có tổng cộng 9 tòa, mỗi tòa đều cắm thẳng lên tận trời, được một vùng mây sương lượn lờ, mơ hồ có thể thấy cung điện bỏ hoang.
Trên những ngọn núi khác, tuy không có cung điện nhưng có thể nhìn thấy động phủ và nơi tu luyện.
Những sơn phong động phủ vì cách quá xa, cho nên không thấy rõ lắm.
Nhưng sơn phong ở trước mắt Mạc Phàm, một bạch ngọc đài rộng vài chục mét dọc theo sườn núi uốn lượn mà lên.
Tận cùng bậc thang là một tòa cung điện cổ như ẩn như hiện.
Cho dù những cung điện này chỉ còn lại vách tường, nhưng từ đống hoang tàn có thể nhìn ra quy mô ban đầu ở nơi này.
Không nói đến cung điện to lớn trên cao kia, chỉ riêng sân trước thiên điện cũng có thể chứa trên mười vạn người.
Đây chỉ là thiên điện ở ngọn núi cao nhất, tận cùng sơn phong, cung điện lớn nhất lại càng như thiên cung, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Một động phủ như vậy, cho dù là động phủ ở trong Nho Môn môn phái cường đại của tông môn ẩn thế cũng không so được.
ế ầ ổ ắ ềNếu không phải bị hủy hoại quá nghiêm trọng, gần như không có một chỗ hoàn hảo không tổn hao gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689840/chuong-1380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.