Vẻ mặt đám Tần Vô Nhai sửng sốt, sắc mặt cả đám khó coi.
Một khi bị thương Longinus đâm trúng, thần linh chân chính cũng phải chết, tuy Mạc Phàm có thiên tung chi tư, nhưng nếu không có kỳ tích xuất hiện, chỉ có đường chết.
Đám Albert thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ.
Tuy số lần Mạc Phàm ra tay không nhiều, nhưng trong bọn họ chỉ có Hải Vương có thể đỡ được công kích của Mạc Phàm, bởi vì chỉ có Hải Vương có thể sống lại sau khi bị giết.
Vừa rồi nếu Mạc Phàm đối phó những người khác, có khả năng chín bọn họ cũng không đủ.
Nhưng hiện giờ không có gì phải sợ Mạc Phàm.
- Mấy người còn di ngôn gì muốn lưu lại cho đời sau không?
Lang Vương Charles xoay người, nhìn đám Tần Vô Nhai nói.
Chướng ngại lớn nhất đã bị trường thương Longinus tiêu diệt, đám Tần Vô Nhai không khác gì thịt cá trên thớt.
- Các ông!
Tần Vô Nhai nắm chặt tay kêu răng rắc, nhưng không nói gì thêm.
- Charles, Dracula, mấy ông đi đối phó bọn họ, ngoại trừ tiểu tử Phương gia ra, tôi muốn hai Nguyên Anh để bù đắp thực lực của tôi, những người khác thì các ông tự chia đi.
Albert nói.
Ông ta chỉ cần một Nguyên Anh là gom đủ mười cái nhẫn, có thể sử dụng được trường thương Longinus hoàn toàn, nhưng ông ta là người dùng nhiều sức đối phó Mạc Phàm nhất, muốn hai Nguyên Anh cũng không quá đáng.
Những người khác nhíu mày, nhưng không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689822/chuong-1362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.