- Mạc Phàm, tôi không nghe lầm đấy chứ?
Tần Vô Nhai nhíu mày hỏi.
Tiến vào Nguyên Anh kỳ, không chỉ cần đạt cảnh giới Kim Đan viên mãn, còn cần thiên thời, địa lợi và cơ duyên.
Không ít tu sĩ mãi tới khi thọ nguyên hao hết, vẫn dừng ở Kim Đan kỳ, luôn không có cơ hội đột phá Nguyên Anh.
Ông ta ngộ dạo trên biển mây lâu như vậy, thấy không ít thiên ma, ngay cả bóng dáng Nguyên Anh đều không thấy.
Những người khác cũng kẹt ở Kim Đan kỳ lâu rồi, tình hình không khác gì ông ta lắm.
Vậy mà Mạc Phàm có thể khiến chín bọn họ cùng tiến vào Nguyên Anh kỳ, chuyện này thật sự khiến ông ta khó mà tin được.
Không chỉ có ông ta, những người khác cũng lộ vẻ nghi ngờ ở trong khiếp sợ.
Mạc Phàm đều không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ, sao có thể giúp bọn họ đột phá tới Nguyên Anh kỳ.
Nhưng mọi người không nói những lời này ra, chỉ nhìn Mạc Phàm với vẻ không chắc chắn lắm.
Đột phá tới Nguyên Anh nhìn rất mê người, nhưng không phải là trò đùa, một khi thất bại kẻ nhẹ thì thực lực hao tổn, không còn cơ hội tiến vào Nguyên Anh, kẻ nặng thì chết ở dưới lôi kiếp.
- Các ông không nghe nhầm, tôi sẽ tăng 9 người lên tới Nguyên Anh kỳ.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt lặp lại lần nữa.
Khi nói chuyện ống tay áo của hắn vung lên, màn hào quang vốn bao phủ sáu ngọn núi khuếch tán ra, bốn ngọn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689808/chuong-1348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.