Cơ thể đám Phượng Cửu chấn động, giống như bị sét đánh.
- Mạc Phàm, cậu muốn giết chúng tôi, cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào.
Đoàn Lãng nhíu mày nói.
Ở Sơn Ngoại Sơn bọn họ sợ Mạc Phàm, nơi này là Hải Ngoại Hải, nơi của Yêu Tộc bọn họ, chỉ một câu của bọn họ có thể tập hợp mấy chục vạn yêu binh.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua biển rộng mênh mông hỏi:
- Nơi này khác với Sơn Ngoại Sơn sao?
- Nơi này là Hải Ngoại Hải.
Đoàn Lãng chỉ dưới chân, không sợ hãi nói.
Dù sao Mạc Phàm đã biết việc bọn họ làm, cầu xin Mạc Phàm cũng không có tác dụng gì, thay vì thấp kém, chẳng bằng liều mạng một phen.
Ở đây không chỉ có yêu binh, còn có trận pháp từ thời thượng cổ do Đại Đế của Yêu Tộc bọn họ bố trí, cho dù không thể bắt được Mạc Phàm, không phải không có khả năng thoát khỏi tay Mạc Phàm.
- Hả? Ý của anh là chữ Hán “tử” và chữ “tử” của Yêu Tộc, không phải cùng một ý sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười, lạnh nhạt nói.
Ở Sơn Ngoại Sơn hắn có thể phế Đoàn Lãng, ở Hải Ngoại Hải hắn không thể sao?
Không biết Đoàn Lãng đang khinh thường hắn, hay là Đoàn Lãng quá coi trọng Hải Ngoại Hải này rồi.
Nơi này chỉ là một vùng hải vực được trận pháp che lại mà thôi, tuy bốn phía có bố trí trận pháp, nhưng trận pháp kém Phong Thiên Chi Địa rất nhiều, trận pháp trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689802/chuong-1342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.