Tuy Mạc Phàm không nói rõ, nhưng rõ ràng là muốn hủy vệ tinh của bọn họ.
Những vệ tinh này mỗi cái được đưa lên trời, đều cần tiêu phí tiền tài và tài nguyên giá trên trời.
Nếu bị Mạc Phàm hủy đi vệ tinh, toàn bộ vũ khí của bọn họ sẽ thành đồ bỏ đi, phương thức truyền tin cũng giảm đi 91%, trong chớp mắt quay về thế hệ trước năm 2000.
Không chỉ như vậy, cho dù bọn họ dùng vũ khí tiên tiến với Hoa Hạ, cũng chỉ có thể dùng phương pháp cổ xưa nhất, để phi cơ bay tới trên không Hoa Hạ, ném vũ khí tiên tiến xuống, mà không phải sử dụng đạn có thể định vị, chỉ là chuyện ấn một cái nút.
Mạc Phàm hơi dừng lại, cười lạnh lùng.
Lúc đám người này sử dụng vũ khí tiên tiến với hắn, cho đến bây giờ đều không nghĩ tới tài nguyên, Địa Cầu gì hết, lúc hắn muốn hủy những vệ tinh này đi, lúc này mới nhớ tới chuyện này, đúng là buồn cười thật.
- Cần hao phí rất nhiều tài nguyên sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Không sai.
- Vậy càng phải hủy diệt rồi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn không thèm để ý tới Lev, một tay cầm Hồng Liên, thân thể theo cột sáng xuyên qua ranh giới trong mây, đến bên ngoài không gian, đến chỗ có vệ tinh bay trên không.
Mạc Phàm lâm không mà đứng, lại nhìn về phía Địa Cầu, đã không nhìn tới sơn hà, chỉ có thể nhìn thấy một vùng thực vật màu lục, hải dương màu lam và đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689790/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.