Tay Long Tuyệt mở ra, đám Long Nhược Tuyết biến mất không thấy.
- Mấy tên không biết sống chết này, dám chắn đường của Long thiếu, quả thực là châu chấu đá xe.
Chúc Thiên Cực cười nói.
- Ai nói không phải chứ, Long Tổ ở trong mắt người thường còn có địa vị, ở đây thì không là gì.
Những người khác cũng phụ họa theo.
Long Tổ vốn không phải là thế lực đứng đầu, không cần Long Tuyệt ra tay, một tu sĩ bất kỳ trong số bọn họ ra tay, đều có thể tiêu diệt đám Giang Thành.
- Long thiếu, chúng ta vào đi thôi?
Có người nói.
- Đừng sốt ruột, mấy người này hơi kỳ lạ.
Long Tuyệt nhìn tay anh ta tò mò nói.
Liệt Sơn Thủ của anh ta cho dù là ngọn núi cũng bị anh ta bóp nát, tuy thực lực của đám Giang Thành, Long Nhược Tuyết không cao, nhưng vừa rồi anh ta như nắm vào không khí.
Cho dù bóp nát một người bình thường, cũng sẽ có chút cảm giác.
- Làm sao vậy, Long thiếu?
Tươi cười trên mặt Chúc Thiên Cực cứng đờ, tò mò hỏi.
- Đám người kia không chết, kẻ nào, nếu đã tới đây rồi thì đừng trốn tránh nữa, còn không đi ra cho bản thiếu!
Năm ngón tay Long Tuyệt nắm chặt, anh ta rùng mình một cái, bỗng nhiên cao giọng kêu lên.
Âm thanh vang dội truyền khắp trong sơn cốc, còn truyền ra xa trăm dặm.
Âm thanh này tới chỗ nào, chim thú trên núi nhao nhao trốn đi.
Vẻ mặt những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689775/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.