Mạc Phàm g iết chết Hades, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Nguyền Rủa Chi Thần Aristotle.
Hắn không ra tay, cũng không nói gì.
Chỉ trong chớp mắt xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ban đêm.
Aristotle hơi nheo mắt lại, trong mắt đều là không cam lòng.
Ông ta đường đường là một trong 12 chủ thần, được thần linh truyền tống mấy ngàn năm, lại bị một tiểu tử Hoa Hạ chưa tới 20 tuổi ép tới nước này.
Cảm giác này giống như đế vương một thế hệ, bị một tiểu tử khất cái diệt quốc, là ai đều không cam lòng.
- Mạc Phàm, cậu thả chúng tôi đi, tôi sẽ giải Vạn Xà Huyết Chú trên người Mạc gia cậu.
Aristotle do dự một lát, vẻ mặt âm trầm nhìn Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhướn mày, làm như không nghe thấy lời Aristotle nói, trên mặt không có chút biểu cảm.
Hắn không biết Aristotle lấy đâu ra tự tin, vậy mà dám nói chuyện với hắn như thế.
Giải nguyền rủa với Mạc gia, hắn để Aristotle đi, nói nhẹ nhàng quá nhỉ.
Chuyện này chẳng khác gì một thổ phỉ chém Mạc gia một đao, sau khi bị hắn bắt giữ, thổ phỉ này nói với hắn là mình có túi thuốc chữa được vết đao kia, sau đó bảo hắn thả ông ta đi.
Như vậy, cho dù là đứa bé cũng không tin, hắn đường đường là y tiên bất tử thì càng không đồng ý.
- Nếu không thì sao?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Nếu không Mạc gia cậu đừng nghĩ tới chuyện giải trừ Vạn Xà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689750/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.