Mắt những lính đánh thuê ở lại đây mở to, vẻ hoảng sợ che kín mặt bọn họ.
Ngay sau đó hai chân bọn họ run rẩy, không tự chủ được lùi về nơi cách xa Mạc Phàm.
Tuy Mạc Phàm đã tha cho bọn họ, nhưng Mạc Phàm đã khôi phục thực lực, vẫn nên nhanh chóng rời xa thì hơn.
Trước màn hình lớn, tướng quân mặt sẹo và sĩ quan phụ tá của ông ta, cùng với một số người khác vốn sửng sốt, vừa rồi vẫn còn tràn đầy đắc ý lúc này trên mặt đều là kỳ lạ.
Lúc nãy bọn họ vui mừng nói giảm một viên vũ khí tiên tiến, bây giờ xem ra bọn họ xem nhẹ thực lực của Mạc Phàm rồi.
Nhất là tướng quân mặt sẹo, vẻ mặt ông ta vô cùng âm trầm, vết sẹo vì tức giận mà không ngừng co rúm, giống như một con rết đang bò trên mặt.
Bên cạnh ông ta, sĩ quan phụ tá kia lùi sang một bên theo bản năng.
Trên tế đàn màu vàng, trong mắt đám Aristotle và mỹ nữ mặc trang phục Ai Cập cổ lại càng khó thể tin.
Vô Tận Thâm Uyên là nơi sinh ra thần, nhưng có thể sinh ra thần là ở trong tạo hóa trì, từ 5000 năm trước cái ao này đã không thể sử dụng nữa. Vô Tận Thâm Uyên chân chính chỉ là dựa vào lực lượng cuối cùng của 13 người bọn họ, luyện chế ra một cạm bẫy có thể khiến bọn họ thức tỉnh, dựa vào tham lam của người khác để hấp dẫn bọn họ tới Vô Tận Thâm Uyên, sau đó thu thập lực lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689747/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.