Chương trước
Chương sau
- Chuyện này…

Đám Hải Thần tấn công nhìn có vẻ khí thế không tràn đầy, nhưng có thể phá đài chiến đấu, uy lực tuyệt đối kinh thế hãi tục!

Nếu không có đài chiến đấu bạch ngọc này, có khả năng ngọn núi này đã sớm không còn tồn tại, bọn họ cũng không có biện pháp lạnh nhạt đứng ở đây như vậy.

Nhưng mà…

- Mạc Phàm bị làm sao vậy?

Một số người sùng bái Mạc Phàm nắm chặt tay, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Rõ ràng Mạc Phàm muốn lấy một khiêu chiến tám, nhưng dưới tay đám Hải Thần lại không có đường sống đánh trả.

- Làm sao cái gì, không đủ thực lực.

Có người nói với vẻ khinh thường.

Đây là tám cao thủ, mỗi người đều uy chấn thế giới.

Lúc bọn họ nổi tiếng thế giới, Mạc Phàm còn chưa sinh ra đâu.

Song quyền nan địch tứ thủ, một mình Mạc Phàm địch tám, bị thua là chuyện chắc chắn, không có gì kỳ lạ.

- Tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, không phải cũng thường thôi sao?

Ở biển mây Sơn Ngoại Sơn, Chúc Thiên Cực cười khinh miệt nói.

Bên cạnh anh ta, đôi mắt Huyết Nô nhìn đài chiến đấu bạch ngọc, không hé răng.

Không chỉ Chúc Thiên Cực, trên mặt một số đệ tử tông môn ẩn thế cũng lộ ra hớn hở.

- Mạc Phàm đã chết rồi sao, cũng quá nhanh rồi, tôi còn chưa xem đã mà.

Một đệ tử của tông môn ẩn thế cười đắc ý nói.

Không phải Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, ngay cả tông mônẩn thế của bọn họ cũng không để vào mắt, ở trong đài chiến đấu bạch ngọc này hoàn toàn là bị ngược.

Lúc này mới chưa được vài giây đã kết thúc rồi.

Cách bọn họ không xa, ngũ lão im lặng không nói, sắc mặt đám Bạch Tử Hàn thì trắng xanh.

Chu Hiệt nhíu mày, rút trường kiếm ra muốn vào trong đài chiến đấu bạch ngọc.

- Đừng đi, sư phụ của cô sẽ không sao đâu.

Đôi mắt trống rỗng của Bạch Tử Hàn nhìn đài chiến đấu bạch ngọc, đè tay Chu Hiệt nói.

Cô vừa mới nói xong, tiếng kêu kinh ngạc truyền từ đám người ra.

Không chỉ đám người, đám Phượng Hoàng ở bên trong đài chiến đấu cũng nhíu mày, nhìn một góc trong đài chiến đấu bạch ngọc.

Trong góc này có ánh sáng ngũ sắc sáng lên, bóng dáng Mạc Phàm lộ ra, khóe miệng hắn có chút máu tươi.

Nhìn thấy Mạc Phàm, Lâm Thiên Nam nhíu mày, đại thủ ấn được nâng lên, dưới đài chiến đấu bạch ngọc bị nghiền nát chỉ có một góc áo, không có bóng dáng của Mạc Phàm.

- Thoát được nhanh đó, nhưng đây là đài sinh tử cậu định ra, thoát được có tác dụng sao?

Một kích của Lâm Thiên Nam vồ hụt, nhưng anh ta không tức giận, lạnh lùng nói.

- Trốn, tôi tới đây chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn, chỉ vì anh quá chậm, không thương tổn được tôi mà thôi.

Mạc Phàm lau máu tươi ở khóe miệng, ý niệm vừa động, quần áo rách nát cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Những người này tiến vào Hoa Hạ, hắn lập đài sinh tử này là muốn giết tám người này, sao có thể bỏ trốn.

Một chưởng của Lâm Thiên Nam thất bại, chỉ vì tốc độ của anh ta không nhanh mà thôi.

Nếu anh ta có thể nhanh hơn chút nữa, quả thật có thể thương tổn được hắn.

- Vậy sao, vậy trái lại cậu có thể cho chúng tôi nhìn xem, cậu sử dụng được bao nhiêu lần bí pháp, còn nữa, cẩn thận sau lưng cậu.

Lâm Thiên Nam nhíu mày, lạnh lùng nói.

Anh ta vừa mới nói xong, lão tổ Thanh Bang đã tới phía sau Mạc Phàm, hai tay ông ta di chuyển như song long hí châu, tiếng long ngâm vang lên.

Phía sau lão tổ Thanh Bang, một hắc long dài trăm thước cỡ thùng nước đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ trông rất sốngđộng, long thể ngưng thực, cùng với long thể là phóng thích ra khí tức cường đại của long và quyền đạo tinh thần, không chỗ nào không khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Mắt không ít người ở đây mở to, cả đám rộ lên.

- Long sao?

- Đây là Ma Long Quyền chỗ dựa của lão tổ Thanh Bang để thành danh sao/

Sở dĩ Thanh Bang có thể ở loạn thế như nhật thiên, chiếm một vị trí riêng ở nước ngoài, ngoại trừ thế lực của Thanh Bang ra, không thể thiếu một nhân tố là lão tổ của Thanh Bang.

Ma Long Quyền của ông ta chưa từng giết long, nhưng dựa vào quyền thuật ngưng tụ thành chân long còn mạnh hơn long, không một ai chết dưới tay ông ta không phải là cao thủ tuyệt thế.

- Tiểu tử, cậu hủy Thanh Bang của tôi, hôm nay tôi diệt cậu trước, Thiên Băng.

Trong mắt lão tổ Thanh Bang lóe lên ánh sáng lạnh, một quyền không lưu tình đánh về phía tim Mạc Phàm từ phía sau.

Quả đấm của ông ta vừa động, hắc long che lấp mặt trời ở phía sau lập tức lộ ra biểu cảm hung ác, cao giọng cuồng ngâm, tràn đầy trời đất đè về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm không thèm nhìn lão tổ Thanh Bang, cơ thể đột nhiên cử động, hỏa diễm thần kỳ phóng lên trời, một quyền tương tự không do dự nghênh đón một quyền của lão tổ Thanh Bang.

Theo một quyền này của hắn, hỏa diễm ngưng tụ thành một hỏa long không kém hắc long của lão tổ Thanh Bang, đánh về phía hắc long kia.

“Rầm!” Một tiếng kinh thiên động địa vang lên.

Hắc long và hỏa long nổ tung, đài chiến đấu ở giữa Mạc Phàm và lão tổ Thanh Bang nứt ra, kình phong như bão lan sang hai bên.

Ở trong kình phong Mạc Phàm không cử động, lão tổ Thanh Bang cũng không nhúc nhích chút nào.

Mạc Phàm khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.

Cơ thể hắn cũng không phải là toàn thịnh, nhưng lão tổ Thanh Bang này có thể ngăn được một quyền của hắn, đúng là không đơn giản.

Nhưng hắn cũng đơn giản sao?

Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên trong tay còn lại của hắn như cảm nhận được tâm tư của hắn, bay tới một bên của hắn, năm ngón tay hắn nắm chặt, trong chớp mắt hỏa long vỡ ra ngưng tụ lại, một quyền bá đạo lại đánh về phía lão tổ Thanh Bang.

Sắc mặt lão tổ Thanh Bang khẽ đổi, cũng đánh ra một quyền nghênh đón Mạc Phàm, chẳng qua yếu hơn trước vài phần.

Nhưng đúng lúc này, một đạo tràn ngập khí tức thần thánh xuất hiện, khổ tu của Thần Điện mặc trường bào làm bằng sợi đay xuất hiện trước người hắn.

- Thần nói, toàn bộ tội ác đều không có tác dụng với ta.

Trên người khổ tu này không có một chút năng lượng dao động, bàn tay gầy khô nghênh đón một quyền của Mạc Phàm.

“Bùm!”

Một quyền rất bình thường, không chỉ cản một quyền của Mạc Phàm xuống, trong chớp mắt hỏa long to lớn ở phía sau Mạc Phàm cũng tan thành mây khói.

- Bát Nan Thần Thể?

Mạc Phàm nheo mắt, hơi bất ngờ nói. Bát Nan Thần Thể là một loại thể chất của Ma Tộc, loại thể chất này phải trải qua tám loại tu hành thống khổ nhất, ví dụ như nhổ tất cả lông chim trên cánh thiên sứ của mình, sau khi lông chim mọc dài ra lại nhổ 8 lần, cuối cùng kéo cánh mình, sau khi kéo dài ra thì kéo thêm 8 lần nữa.

Sau khi trải qua khổ tu tàn nhẫn như vậy, mới có được Bát Nan Thần Thể, cơ thể không chỉ vô cùng mạnh, còn có được lực lượng tiêu hao toàn bộ.

- Tiểu tử, cậu biết không ít nhỉ, nhưng muộn rồi.

Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng Mạc Phàm. Giọng nói này vừa vang lên xong, một người đàn ông mặc thần bào âm dương và sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình như Quỷ Mị xuất hiện sau lưng Mạc Phàm, hai người cầm binh khí giống như quần đùi, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt đã tới tim và gáy.

Cả quá trình chưa tới một phần mười giây, người quan sát chiến đấu ở xung quanh còn chưa phản ứng kịp.

Nhưng mà…

“Keng!” một tiếng, âm thanh kim khí va chạm vang lên, trường kiếm Hồng Liên của Mạc Phàm gần như dán sát vào da đầu hắn, đỡ binh khí của hai người.

- Hai người cho rằng hai người ở gần đây, tôi không biết sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, đám Hải Thần đã di chuyển tới, Kim Tư Tháp đè về phía Mạc Phàm.

- Biết thì thế nào, chuyện này còn xa mới đủ, tiểu tử. - Chuyện này…

Đám Hải Thần tấn công nhìn có vẻ khí thế không tràn đầy, nhưng có thể phá đài chiến đấu, uy lực tuyệt đối kinh thế hãi tục!

Nếu không có đài chiến đấu bạch ngọc này, có khả năng ngọn núi này đã sớm không còn tồn tại, bọn họ cũng không có biện pháp lạnh nhạt đứng ở đây như vậy.

Nhưng mà…

- Mạc Phàm bị làm sao vậy?

Một số người sùng bái Mạc Phàm nắm chặt tay, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Rõ ràng Mạc Phàm muốn lấy một khiêu chiến tám, nhưng dưới tay đám Hải Thần lại không có đường sống đánh trả.

- Làm sao cái gì, không đủ thực lực.

Có người nói với vẻ khinh thường.

Đây là tám cao thủ, mỗi người đều uy chấn thế giới.

Lúc bọn họ nổi tiếng thế giới, Mạc Phàm còn chưa sinh ra đâu.

Song quyền nan địch tứ thủ, một mình Mạc Phàm địch tám, bị thua là chuyện chắc chắn, không có gì kỳ lạ.

- Tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, không phải cũng thường thôi sao?

Ở biển mây Sơn Ngoại Sơn, Chúc Thiên Cực cười khinh miệt nói.

Bên cạnh anh ta, đôi mắt Huyết Nô nhìn đài chiến đấu bạch ngọc, không hé răng.

Không chỉ Chúc Thiên Cực, trên mặt một số đệ tử tông môn ẩn thế cũng lộ ra hớn hở.

- Mạc Phàm đã chết rồi sao, cũng quá nhanh rồi, tôi còn chưa xem đã mà.

Một đệ tử của tông môn ẩn thế cười đắc ý nói.

Không phải Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, ngay cả tông mônẩn thế của bọn họ cũng không để vào mắt, ở trong đài chiến đấu bạch ngọc này hoàn toàn là bị ngược.

Lúc này mới chưa được vài giây đã kết thúc rồi.

Cách bọn họ không xa, ngũ lão im lặng không nói, sắc mặt đám Bạch Tử Hàn thì trắng xanh.

Chu Hiệt nhíu mày, rút trường kiếm ra muốn vào trong đài chiến đấu bạch ngọc.

- Đừng đi, sư phụ của cô sẽ không sao đâu.

Đôi mắt trống rỗng của Bạch Tử Hàn nhìn đài chiến đấu bạch ngọc, đè tay Chu Hiệt nói.

Cô vừa mới nói xong, tiếng kêu kinh ngạc truyền từ đám người ra.

Không chỉ đám người, đám Phượng Hoàng ở bên trong đài chiến đấu cũng nhíu mày, nhìn một góc trong đài chiến đấu bạch ngọc.

Trong góc này có ánh sáng ngũ sắc sáng lên, bóng dáng Mạc Phàm lộ ra, khóe miệng hắn có chút máu tươi.

Nhìn thấy Mạc Phàm, Lâm Thiên Nam nhíu mày, đại thủ ấn được nâng lên, dưới đài chiến đấu bạch ngọc bị nghiền nát chỉ có một góc áo, không có bóng dáng của Mạc Phàm.

- Thoát được nhanh đó, nhưng đây là đài sinh tử cậu định ra, thoát được có tác dụng sao?

Một kích của Lâm Thiên Nam vồ hụt, nhưng anh ta không tức giận, lạnh lùng nói.

- Trốn, tôi tới đây chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn, chỉ vì anh quá chậm, không thương tổn được tôi mà thôi.

Mạc Phàm lau máu tươi ở khóe miệng, ý niệm vừa động, quần áo rách nát cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Những người này tiến vào Hoa Hạ, hắn lập đài sinh tử này là muốn giết tám người này, sao có thể bỏ trốn.

Một chưởng của Lâm Thiên Nam thất bại, chỉ vì tốc độ của anh ta không nhanh mà thôi.

Nếu anh ta có thể nhanh hơn chút nữa, quả thật có thể thương tổn được hắn.

- Vậy sao, vậy trái lại cậu có thể cho chúng tôi nhìn xem, cậu sử dụng được bao nhiêu lần bí pháp, còn nữa, cẩn thận sau lưng cậu.

Lâm Thiên Nam nhíu mày, lạnh lùng nói.

Anh ta vừa mới nói xong, lão tổ Thanh Bang đã tới phía sau Mạc Phàm, hai tay ông ta di chuyển như song long hí châu, tiếng long ngâm vang lên.

Phía sau lão tổ Thanh Bang, một hắc long dài trăm thước cỡ thùng nước đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ trông rất sốngđộng, long thể ngưng thực, cùng với long thể là phóng thích ra khí tức cường đại của long và quyền đạo tinh thần, không chỗ nào không khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Mắt không ít người ở đây mở to, cả đám rộ lên.

- Long sao?

- Đây là Ma Long Quyền chỗ dựa của lão tổ Thanh Bang để thành danh sao/

Sở dĩ Thanh Bang có thể ở loạn thế như nhật thiên, chiếm một vị trí riêng ở nước ngoài, ngoại trừ thế lực của Thanh Bang ra, không thể thiếu một nhân tố là lão tổ của Thanh Bang.

Ma Long Quyền của ông ta chưa từng giết long, nhưng dựa vào quyền thuật ngưng tụ thành chân long còn mạnh hơn long, không một ai chết dưới tay ông ta không phải là cao thủ tuyệt thế.

- Tiểu tử, cậu hủy Thanh Bang của tôi, hôm nay tôi diệt cậu trước, Thiên Băng.

Trong mắt lão tổ Thanh Bang lóe lên ánh sáng lạnh, một quyền không lưu tình đánh về phía tim Mạc Phàm từ phía sau.

Quả đấm của ông ta vừa động, hắc long che lấp mặt trời ở phía sau lập tức lộ ra biểu cảm hung ác, cao giọng cuồng ngâm, tràn đầy trời đất đè về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm không thèm nhìn lão tổ Thanh Bang, cơ thể đột nhiên cử động, hỏa diễm thần kỳ phóng lên trời, một quyền tương tự không do dự nghênh đón một quyền của lão tổ Thanh Bang.

Theo một quyền này của hắn, hỏa diễm ngưng tụ thành một hỏa long không kém hắc long của lão tổ Thanh Bang, đánh về phía hắc long kia.

“Rầm!” Một tiếng kinh thiên động địa vang lên.

Hắc long và hỏa long nổ tung, đài chiến đấu ở giữa Mạc Phàm và lão tổ Thanh Bang nứt ra, kình phong như bão lan sang hai bên.

Ở trong kình phong Mạc Phàm không cử động, lão tổ Thanh Bang cũng không nhúc nhích chút nào.

Mạc Phàm khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút dị sắc.

Cơ thể hắn cũng không phải là toàn thịnh, nhưng lão tổ Thanh Bang này có thể ngăn được một quyền của hắn, đúng là không đơn giản.

Nhưng hắn cũng đơn giản sao?

Ý niệm của hắn vừa động, Hồng Liên trong tay còn lại của hắn như cảm nhận được tâm tư của hắn, bay tới một bên của hắn, năm ngón tay hắn nắm chặt, trong chớp mắt hỏa long vỡ ra ngưng tụ lại, một quyền bá đạo lại đánh về phía lão tổ Thanh Bang.

Sắc mặt lão tổ Thanh Bang khẽ đổi, cũng đánh ra một quyền nghênh đón Mạc Phàm, chẳng qua yếu hơn trước vài phần.

Nhưng đúng lúc này, một đạo tràn ngập khí tức thần thánh xuất hiện, khổ tu của Thần Điện mặc trường bào làm bằng sợi đay xuất hiện trước người hắn.

- Thần nói, toàn bộ tội ác đều không có tác dụng với ta.

Trên người khổ tu này không có một chút năng lượng dao động, bàn tay gầy khô nghênh đón một quyền của Mạc Phàm.

“Bùm!”

Một quyền rất bình thường, không chỉ cản một quyền của Mạc Phàm xuống, trong chớp mắt hỏa long to lớn ở phía sau Mạc Phàm cũng tan thành mây khói.

- Bát Nan Thần Thể?

Mạc Phàm nheo mắt, hơi bất ngờ nói. Bát Nan Thần Thể là một loại thể chất của Ma Tộc, loại thể chất này phải trải qua tám loại tu hành thống khổ nhất, ví dụ như nhổ tất cả lông chim trên cánh thiên sứ của mình, sau khi lông chim mọc dài ra lại nhổ 8 lần, cuối cùng kéo cánh mình, sau khi kéo dài ra thì kéo thêm 8 lần nữa.

Sau khi trải qua khổ tu tàn nhẫn như vậy, mới có được Bát Nan Thần Thể, cơ thể không chỉ vô cùng mạnh, còn có được lực lượng tiêu hao toàn bộ.

- Tiểu tử, cậu biết không ít nhỉ, nhưng muộn rồi.

Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng Mạc Phàm. Giọng nói này vừa vang lên xong, một người đàn ông mặc thần bào âm dương và sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình như Quỷ Mị xuất hiện sau lưng Mạc Phàm, hai người cầm binh khí giống như quần đùi, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía Mạc Phàm, chỉ trong chớp mắt đã tới tim và gáy.

Cả quá trình chưa tới một phần mười giây, người quan sát chiến đấu ở xung quanh còn chưa phản ứng kịp.

Nhưng mà…

“Keng!” một tiếng, âm thanh kim khí va chạm vang lên, trường kiếm Hồng Liên của Mạc Phàm gần như dán sát vào da đầu hắn, đỡ binh khí của hai người.

- Hai người cho rằng hai người ở gần đây, tôi không biết sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, đám Hải Thần đã di chuyển tới, Kim Tư Tháp đè về phía Mạc Phàm.

- Biết thì thế nào, chuyện này còn xa mới đủ, tiểu tử.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.