- Charlieson, ông!
Vẻ mặt Trần Phàm Không ngẩn ra, tức giận nói.
Nếu có thể không là địch với Nguyệt Hạ Chi Dực, vẫn nên cố gắng không ra tay thì hơn.
Mạc Phàm đã thắng, Charlieson lại chơi xấu.
- Thế nào, Trần tiên sinh có ý kiến à?
Charlieson liếc mắt nhìn Trần Phàm Không một cái, cười nói.
- Charlieson ông nói không giữ lời như vậy, nhất định sẽ hối hận.
Âu Dương Nhược Tuyết nghiến răng nói.
- Vậy sao, vậy tôi càng muốn xem các người khiến tôi hối hận thế nào.
Charlieson nói với vẻ khinh thường.
Ở trong mắt hắn, cho dù là Âu Dương Nhược Tuyết hay Trần Phàm Không đều là sơn dương, sơn dương có thể khiến ác long hối hận, giỡn gì thế.
- Tiểu tử, cậu tự mình hàng phục cái cây nhỏ kia, hay là để tôi giết cậu đây?
Charlieson hơi nhếch miệng cười, nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu cười, lạnh nhạt nhìn Trường Sinh Linh Thụ được đám dây như rắn vây quanh.
- Thủ hộ giả tùng lâm đúng không, ông chắc chắn phải làm vậy à?
- Có gì khác sao?
Charlieson nói với vẻ khinh thường.
- Cho dù ông làm thế nào đều phải chết, khác là nếu bây giờ ông tự giết lẫn nhau với vị bên cạnh ông sẽ chết thống khoái hơn chút, nếu không có khả năng ông muốn chết cũng không chết được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu đánh cược mà không thực hiện đánh cược, hắn chỉ có thể nói lá gan của Charlieson này đúng là không nhỏ, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689632/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.