Nếu có thể không là địch với Nguyệt Hạ Chi Dực, vẫn nên cố gắng không ra tay thì hơn.
Mạc Phàm đã thắng, Charlieson lại chơi xấu.
- Thế nào, Trần tiên sinh có ý kiến à?
Charlieson liếc mắt nhìn Trần Phàm Không một cái, cười nói.
- Charlieson ông nói không giữ lời như vậy, nhất định sẽ hối hận.
Âu Dương Nhược Tuyết nghiến răng nói.
- Vậy sao, vậy tôi càng muốn xem các người khiến tôi hối hận thế nào.
Charlieson nói với vẻ khinh thường.
Ở trong mắt hắn, cho dù là Âu Dương Nhược Tuyết hay Trần Phàm Không đều là sơn dương, sơn dương có thể khiến ác long hối hận, giỡn gì thế.
- Tiểu tử, cậu tự mình hàng phục cái cây nhỏ kia, hay là để tôi giết cậu đây?
Charlieson hơi nhếch miệng cười, nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu cười, lạnh nhạt nhìn Trường Sinh Linh Thụ được đám dây như rắn vây quanh.
- Thủ hộ giả tùng lâm đúng không, ông chắc chắn phải làm vậy à?
- Có gì khác sao?
Charlieson nói với vẻ khinh thường.
- Cho dù ông làm thế nào đều phải chết, khác là nếu bây giờ ông tự giết lẫn nhau với vị bên cạnh ông sẽ chết thống khoái hơn chút, nếu không có khả năng ông muốn chết cũng không chết được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu đánh cược mà không thực hiện đánh cược, hắn chỉ có thể nói lá gan của Charlieson này đúng là không nhỏ, đã lâu rồi không có ai đánh cược với hắn lại dám quịt nợ.
- Chết cũng không chết được sao?
Charlieson lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
- Tiểu tử, cậu còn nhỏ mà khẩu khí đúng là không nhỏ, cậu nghĩ mình hiểu cái cây này một chút thì có thể làm gì chúng tôi à, ở Hoa Hạ các cậu, chỉ có ngũ lão của hội ngũ lão, Tần Vô Nhai, Côn Bằng và mấy người của tông môn ẩn thế mới dám nói chuyện với tôi như vậy, không phải cậu vừa cho tôi 10 giây à, vậy tôi cũng cho cậu 10 giây, tự cậu lựa chọn hàng phục cái cây nhỏ kia, hay là bây giờ tôi ra tay giết các người.
- Ông biết cậu ta là ai không, đám Tần Vô Nhai, Côn Bằng đều đã…
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, lạnh lùng nói.
Cô ta muốn nói tin đám Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm phong ấn, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Mạc Phàm ngăn cản.
- Chắc hai người đợi trên tiểu đảo này lâu rồi nhỉ?
Mạc Phàm mỉm cười hỏi.
Vậy mà Charlieson này còn dám nhắc tới Tần Vô Nhai trước mặt hắn, không biết đám Tần Vô Nhai bị hắn phong ấn rồi sao.
- Phải thì thế nào, có quan hệ gì sao?
Charlieson nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nói.
Âu Dương Nhược Tuyết nói một nửa, tiểu tử này lại hỏi một câu không đầu không đuôi, ông ta có cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
- Tôi sẽ hàng phục Trường Sinh Linh Thụ này trước, sau đó lại tính chuyện đánh cược giữa chúng ta.
Mạc Phàm cũng không giải thích nói.
Hắn hoàn toàn có thể giết Charlieson bây giờ, nhưng so với giết Charlieson ngay, để Charlieson tâm phục khẩu phục càng tốt hơn, ngoài ra…
- Vậy sao, vậy tôi mỏi mắt chờ mong, cậu đừng làm tôi thất vọng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng đó.
Charlieson cũng không tức giận, cười nói.
Ông ta không chỉ có thể biến cây thành thụ nhân, cũng có thể biến người thành thụ nhân.
Mạc Phàm hàng phục được cái cây nhỏ này là tốt nhất, sau đó ông ta lại hàng phục Mạc Phàm, cái cây nhỏ này vẫn thành của ông ta.
Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, lập tức đi về phía tiểu hồ.
Hắn vừa bước vào hồ nước, những cái dây như cự xà lập tức đâm về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm làm như không nhìn thấy những cái dây này, một chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Lâm!
Một chữ vang lên, một màn hào quang màu lục có đồ án nguệch ngoạc xuất hiện xung quanh hắn.
Lục quang trên màn hào quang này nhoáng lên một cái, màn hào quang nhanh chóng biến to, chỉ trong phút chốc đã bao trọn xung quanh tiểu hồ.
Những cái dây như đang gặp mưa ở trong lục quang, lập tức như thấy khắc tinh lùi về dưới đất, chỉ còn lại Trường Sinh Linh Thụ đứng lẻ loi trên tiểu đảo trong hồ.
Charlieson nhíu mày, rõ ràng là Mạc Phàm dùng đạo pháp Hoa Hạ.
Nhưng so với Linh Thực Sư và cao thủ công pháp hệ mộc ở Hoa Hạ ông ta từng gặp, không một ai khống chế cỏ cây như vậy.
Tiểu tử này vừa ra tay, đã ép những cái dây này xuống.
- Tiểu tử này là ai?
Tuy trong lòng ông ta rất tò mò, nhưng vẫn cười lạnh lùng.
- Tiểu tử cậu đừng cao hứng quá sớm, những cái dây đó bị ép xuống, vẫn sẽ quay lên.
Charlieson cười nói.
Mạc Phàm chỉ cười, không để ý tới Charlieson, giẫm lên hồ nước đi tới chỗ cái cây nhỏ.
Hắn vươn một tay ra khắc họa trong không trung, một đám phù văn nhanh chóng xuất hiện, hình thành một vòng tròn.
- Phá!
Năm ngón tay hắn nắm chặt, viên cầu vỡ tung ra, hóa thành khí thể màu tím tiên khí mù mịt.
Khí thể màu tím này mới xuất hiện, cái cây nhỏ vốn đứng im lập tức vươn cành lá về phía tử khí này, giống như gặp được thứ nó yêu thích nhất.
Chỉ trong phút chốc tử khí được cành lá hấp thu không còn, trong đó có một nhánh cây kéo góc áo Mạc Phàm, giống như đứa bé thích ăn kẹo vừa ăn kẹo xong còn muốn nữa.
- Ta, y tiên bất tử Mạc Phàm, theo ta đi, đến động thiên Mạc gia ta, trong mười năm ta có thể khiến ngươi thoát thai tiên thể, biến thành hình người.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Cái cành nắm lấy góc áo Mạc Phàm hơi buông lỏng, nhưng còn chưa buông lỏng hoàn toàn, một giọng nói non nớt vang vọng trong khắp sơn động.
- Ngươi nói thật sao, không gạt ta chứ?
Mấy chữ đơn giản lại khiến mọi người trong sơn động sửng sốt, giống như gặp quỷ.
Trong tình hình chung chỉ có cây cỏ sau khi biến hóa hoặc huyễn hóa ra hình người, mới có thể mở miệng nói chuyện như người.
Cái cây nhỏ này không biến hóa ra hình người, nhưng vẫn có thể nói chuyện.
- Cái cây nhỏ này đúng là không tầm thường.
Nhất là Charlieson sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, giống như thứ ông ta tốn rất nhiều công sức để có được lại chạy mất.
Mạc Phàm vừa đến trên đảo, chỉ một câu đã khiến cái cây nhỏ này nói chuyện.
- Tiểu tử này cũng không đơn giản.
- Y tiên bất tử ta không gạt người khác, lại càng không lừa gạt cây.
Mạc Phàm cười nói.
- Vậy không phải hai người kia đi cùng ngươi à?
Cái cây nhỏ vươn cành cây ra chỉ Charlieson và Rudy, hỏi.
- Ta đến đưa ngươi đi, bọn họ là tới cướp ngươi.
Mạc Phàm giải thích, nói giống như đã sớm dự đoán được cái cây sẽ hỏi vậy.
Trường Sinh Linh Thụ rất hiếm gặp ở Tu Chân giới, cho dù chưa thoát thai thành nhân thể cũng có thể nói chuyện.
- Ta có thể đi theo ngươi, nhưng ngoại trừ điều kiện ngươi nói lúc trước, ta còn muốn thêm một điều kiện nữa.
Cây nhỏ do dự một lát, lúc này mới nói.
- Điều kiện gì.
- Mỗi tháng phải cho ta một tiên khí màu tím, vừa rồi không tính, ta sẽ đi theo ngươi.
Cây nhỏ cò kè mặc cả.
Mạc Phàm nâng một tay lên, hai luồng tử khí xuất hiện trong tay hắn, hắn ném về phía cây nhỏ.
- Hai luồng khí này cũng không tính, bây giờ ngươi có thể đi theo ta rồi chứ.
Mạc Phàm cười nói.
Cành lá của cái câynhỏ run lên dùng lực hút, trong chớp mắt đã hấp thu sạch tử khí.
Trên người nó chớp lóe thanh quang, biến thành một vòng tay lá cây quấn trên cánh tay Mạc Phàm, không có động tĩnh gì nữa.Mạc Phàm mỉm cười, xoay người nhìn về phía Charlieson.
Trường Sinh Linh Thụ đã tới tay, đến lúc tính món nợ với Charlieson rồi.
- Bây giờ ông còn gì để nói? - Charlieson, ông!
Vẻ mặt Trần Phàm Không ngẩn ra, tức giận nói.
Nếu có thể không là địch với Nguyệt Hạ Chi Dực, vẫn nên cố gắng không ra tay thì hơn.
Mạc Phàm đã thắng, Charlieson lại chơi xấu.
- Thế nào, Trần tiên sinh có ý kiến à?
Charlieson liếc mắt nhìn Trần Phàm Không một cái, cười nói.
- Charlieson ông nói không giữ lời như vậy, nhất định sẽ hối hận.
Âu Dương Nhược Tuyết nghiến răng nói.
- Vậy sao, vậy tôi càng muốn xem các người khiến tôi hối hận thế nào.
Charlieson nói với vẻ khinh thường.
Ở trong mắt hắn, cho dù là Âu Dương Nhược Tuyết hay Trần Phàm Không đều là sơn dương, sơn dương có thể khiến ác long hối hận, giỡn gì thế.
- Tiểu tử, cậu tự mình hàng phục cái cây nhỏ kia, hay là để tôi giết cậu đây?
Charlieson hơi nhếch miệng cười, nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu cười, lạnh nhạt nhìn Trường Sinh Linh Thụ được đám dây như rắn vây quanh.
- Thủ hộ giả tùng lâm đúng không, ông chắc chắn phải làm vậy à?
- Có gì khác sao?
Charlieson nói với vẻ khinh thường.
- Cho dù ông làm thế nào đều phải chết, khác là nếu bây giờ ông tự giết lẫn nhau với vị bên cạnh ông sẽ chết thống khoái hơn chút, nếu không có khả năng ông muốn chết cũng không chết được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu đánh cược mà không thực hiện đánh cược, hắn chỉ có thể nói lá gan của Charlieson này đúng là không nhỏ, đã lâu rồi không có ai đánh cược với hắn lại dám quịt nợ.
- Chết cũng không chết được sao?
Charlieson lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
- Tiểu tử, cậu còn nhỏ mà khẩu khí đúng là không nhỏ, cậu nghĩ mình hiểu cái cây này một chút thì có thể làm gì chúng tôi à, ở Hoa Hạ các cậu, chỉ có ngũ lão của hội ngũ lão, Tần Vô Nhai, Côn Bằng và mấy người của tông môn ẩn thế mới dám nói chuyện với tôi như vậy, không phải cậu vừa cho tôi 10 giây à, vậy tôi cũng cho cậu 10 giây, tự cậu lựa chọn hàng phục cái cây nhỏ kia, hay là bây giờ tôi ra tay giết các người.
- Ông biết cậu ta là ai không, đám Tần Vô Nhai, Côn Bằng đều đã…
Âu Dương Nhược Tuyết nhíu mày, lạnh lùng nói.
Cô ta muốn nói tin đám Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm phong ấn, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Mạc Phàm ngăn cản.
- Chắc hai người đợi trên tiểu đảo này lâu rồi nhỉ?
Mạc Phàm mỉm cười hỏi.
Vậy mà Charlieson này còn dám nhắc tới Tần Vô Nhai trước mặt hắn, không biết đám Tần Vô Nhai bị hắn phong ấn rồi sao.
- Phải thì thế nào, có quan hệ gì sao?
Charlieson nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nói.
Âu Dương Nhược Tuyết nói một nửa, tiểu tử này lại hỏi một câu không đầu không đuôi, ông ta có cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng nghĩ mãi không ra.
- Tôi sẽ hàng phục Trường Sinh Linh Thụ này trước, sau đó lại tính chuyện đánh cược giữa chúng ta.
Mạc Phàm cũng không giải thích nói.
Hắn hoàn toàn có thể giết Charlieson bây giờ, nhưng so với giết Charlieson ngay, để Charlieson tâm phục khẩu phục càng tốt hơn, ngoài ra…
- Vậy sao, vậy tôi mỏi mắt chờ mong, cậu đừng làm tôi thất vọng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng đó.
Charlieson cũng không tức giận, cười nói.
Ông ta không chỉ có thể biến cây thành thụ nhân, cũng có thể biến người thành thụ nhân.
Mạc Phàm hàng phục được cái cây nhỏ này là tốt nhất, sau đó ông ta lại hàng phục Mạc Phàm, cái cây nhỏ này vẫn thành của ông ta.
Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, lập tức đi về phía tiểu hồ.
Hắn vừa bước vào hồ nước, những cái dây như cự xà lập tức đâm về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm làm như không nhìn thấy những cái dây này, một chữ truyền từ miệng hắn ra.
- Lâm!
Một chữ vang lên, một màn hào quang màu lục có đồ án nguệch ngoạc xuất hiện xung quanh hắn.
Lục quang trên màn hào quang này nhoáng lên một cái, màn hào quang nhanh chóng biến to, chỉ trong phút chốc đã bao trọn xung quanh tiểu hồ.
Những cái dây như đang gặp mưa ở trong lục quang, lập tức như thấy khắc tinh lùi về dưới đất, chỉ còn lại Trường Sinh Linh Thụ đứng lẻ loi trên tiểu đảo trong hồ.
Charlieson nhíu mày, rõ ràng là Mạc Phàm dùng đạo pháp Hoa Hạ.
Nhưng so với Linh Thực Sư và cao thủ công pháp hệ mộc ở Hoa Hạ ông ta từng gặp, không một ai khống chế cỏ cây như vậy.
Tiểu tử này vừa ra tay, đã ép những cái dây này xuống.
- Tiểu tử này là ai?
Tuy trong lòng ông ta rất tò mò, nhưng vẫn cười lạnh lùng.
- Tiểu tử cậu đừng cao hứng quá sớm, những cái dây đó bị ép xuống, vẫn sẽ quay lên.
Charlieson cười nói.
Mạc Phàm chỉ cười, không để ý tới Charlieson, giẫm lên hồ nước đi tới chỗ cái cây nhỏ.
Hắn vươn một tay ra khắc họa trong không trung, một đám phù văn nhanh chóng xuất hiện, hình thành một vòng tròn.
- Phá!
Năm ngón tay hắn nắm chặt, viên cầu vỡ tung ra, hóa thành khí thể màu tím tiên khí mù mịt.
Khí thể màu tím này mới xuất hiện, cái cây nhỏ vốn đứng im lập tức vươn cành lá về phía tử khí này, giống như gặp được thứ nó yêu thích nhất.
Chỉ trong phút chốc tử khí được cành lá hấp thu không còn, trong đó có một nhánh cây kéo góc áo Mạc Phàm, giống như đứa bé thích ăn kẹo vừa ăn kẹo xong còn muốn nữa.
- Ta, y tiên bất tử Mạc Phàm, theo ta đi, đến động thiên Mạc gia ta, trong mười năm ta có thể khiến ngươi thoát thai tiên thể, biến thành hình người.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Cái cành nắm lấy góc áo Mạc Phàm hơi buông lỏng, nhưng còn chưa buông lỏng hoàn toàn, một giọng nói non nớt vang vọng trong khắp sơn động.
- Ngươi nói thật sao, không gạt ta chứ?
Mấy chữ đơn giản lại khiến mọi người trong sơn động sửng sốt, giống như gặp quỷ.
Trong tình hình chung chỉ có cây cỏ sau khi biến hóa hoặc huyễn hóa ra hình người, mới có thể mở miệng nói chuyện như người.
Cái cây nhỏ này không biến hóa ra hình người, nhưng vẫn có thể nói chuyện.
- Cái cây nhỏ này đúng là không tầm thường.
Nhất là Charlieson sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, giống như thứ ông ta tốn rất nhiều công sức để có được lại chạy mất.
Mạc Phàm vừa đến trên đảo, chỉ một câu đã khiến cái cây nhỏ này nói chuyện.
- Tiểu tử này cũng không đơn giản.
- Y tiên bất tử ta không gạt người khác, lại càng không lừa gạt cây.
Mạc Phàm cười nói.
- Vậy không phải hai người kia đi cùng ngươi à?
Cái cây nhỏ vươn cành cây ra chỉ Charlieson và Rudy, hỏi.
- Ta đến đưa ngươi đi, bọn họ là tới cướp ngươi.
Mạc Phàm giải thích, nói giống như đã sớm dự đoán được cái cây sẽ hỏi vậy.
Trường Sinh Linh Thụ rất hiếm gặp ở Tu Chân giới, cho dù chưa thoát thai thành nhân thể cũng có thể nói chuyện.
- Ta có thể đi theo ngươi, nhưng ngoại trừ điều kiện ngươi nói lúc trước, ta còn muốn thêm một điều kiện nữa.
Cây nhỏ do dự một lát, lúc này mới nói.
- Điều kiện gì.
- Mỗi tháng phải cho ta một tiên khí màu tím, vừa rồi không tính, ta sẽ đi theo ngươi.
Cây nhỏ cò kè mặc cả.
Mạc Phàm nâng một tay lên, hai luồng tử khí xuất hiện trong tay hắn, hắn ném về phía cây nhỏ.
- Hai luồng khí này cũng không tính, bây giờ ngươi có thể đi theo ta rồi chứ.
Mạc Phàm cười nói.
Cành lá của cái câynhỏ run lên dùng lực hút, trong chớp mắt đã hấp thu sạch tử khí.
Trên người nó chớp lóe thanh quang, biến thành một vòng tay lá cây quấn trên cánh tay Mạc Phàm, không có động tĩnh gì nữa.Mạc Phàm mỉm cười, xoay người nhìn về phía Charlieson.
Trường Sinh Linh Thụ đã tới tay, đến lúc tính món nợ với Charlieson rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]