Mạc Phàm không chỉ để thiên sứ chạy, vậy mà lúc này còn bình tĩnh như thế, nếu không có quân bài chưa lật, cậu ta sẽ không như vậy.
- Carter, anh có biết rõ ràng tôi có thể dùng một kích phong ấn Tần Vô Nhai, nhưng lại cố chấp chống chọi với ông ta không?
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng sắc bén hỏi.
Hắn hoàn toàn có thể dựa vào Thanh Liên Cửu Khúc phong ấn Tần Vô Nhai, nhưng hắn không làm vậy, mà sau khi sử dụng một lần Vạn Cổ Trường Thanh mới phong ấn Tần Vô Nhai, hắn hoàn toàn có thể cắt bước này.
Đám Carter và bá tước Tinh Hồng nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
- Cậu muốn dụ chúng tôi đi ra sao?
Bá tước Tinh Hồng hỏi.
Lúc trước ông ta cũng thấy kỳ lạ, vì sao Mạc Phàm có thể phong ấn Tần Vô Nhai, nhưng lại lãng phí thời gian như vậy.
- Các người cảm thấy vì sao tôi phải đợi các người triệu hồi ra hết thiên sứ và ác ma?
Mạc Phàm không trả lời, hỏi tiếp.
- Không hay rồi!
Bá tước Tinh Hồng thầm than.
Với kinh nghiệm sống mấy trăm năm của ông ta, cho dù là cao thủ dạng gì, khi đối mặt với tử vong đều vô cùng sợ hãi.
Cho đến tận lúc này Mạc Phàm đều bĩnh tĩnh một cách đáng sợ, giống như bọn họ không tồn tại, cho dù là khi thiên sứ hàng lâm, ác ma chui từ trong Ma Hải ra, vẻ mặt Mạc Phàm cũng không thay đổi chút nào.
- Các người cho rằng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689608/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.