- Hợp tu vi sao?
Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.
Tần Vô Nhai nói không sai, quả thật tu vi của hắn yếu nhất, đến bây giờ còn chưa ngưng tụ ra được một viên Khí Nguyên.
- Nhưng cho dù kém thì có thể bị bọn họ chế trụ sao?
Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời với đám Phong Vô Duyến, một tay vươn về phía Hư Không Chi Lô, Hư Không Chi Lô lập tức biến mất, ngay sau đó một chưởng đánh về phía Phong Vô Duyến gần hắn nhất.
Hư Không Chi Lô xuất hiện trong tay hắn, đón gió mà trướng to, chỉ trong phút chốc đã to như một ngon núi nhỏ, xuất hiện trước mặt Phong Vô Duyến, gió bão cuốn bụi đất đầy trời, thổi về phía Phong Vô Duyến.
Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, nở nụ cười gằn.
Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử phàm nhân, cũng dám đánh giá ông ta, cậu ta nghĩ cơ duyên xảo hợp học được công pháp của Thần Nông Tông bọn họ, thì là tiền bối của Thần Nông Tông sao, đùa gì vậy.
- Tiểu tử, Hư Không Chi Lô của cậu chỉ có tác dụng với Hư Không Chi Đỉnh mà thôi, nó vô dụng với tôi, vỡ cho tôi.
Ông ta không thay đổi nhiều, linh khí phóng thích ra không giữ lại, một chưởng băng sơn đánh về phía Hư Không Chi Lô.
Một chưởng này vừa đánh ra, một bàn tay khổng lồ to hơn Hư Không Chi Lô rất nhiều lập tức xuất hiện trước người ông ta.
“Keng” một tiếng thật to, sóng âm như âm thanh tiếng chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689593/chuong-1133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.