Tần Vô Nhai nói không sai, quả thật tu vi của hắn yếu nhất, đến bây giờ còn chưa ngưng tụ ra được một viên Khí Nguyên.
- Nhưng cho dù kém thì có thể bị bọn họ chế trụ sao?
Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời với đám Phong Vô Duyến, một tay vươn về phía Hư Không Chi Lô, Hư Không Chi Lô lập tức biến mất, ngay sau đó một chưởng đánh về phía Phong Vô Duyến gần hắn nhất.
Hư Không Chi Lô xuất hiện trong tay hắn, đón gió mà trướng to, chỉ trong phút chốc đã to như một ngon núi nhỏ, xuất hiện trước mặt Phong Vô Duyến, gió bão cuốn bụi đất đầy trời, thổi về phía Phong Vô Duyến.
Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, nở nụ cười gằn.
Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử phàm nhân, cũng dám đánh giá ông ta, cậu ta nghĩ cơ duyên xảo hợp học được công pháp của Thần Nông Tông bọn họ, thì là tiền bối của Thần Nông Tông sao, đùa gì vậy.
- Tiểu tử, Hư Không Chi Lô của cậu chỉ có tác dụng với Hư Không Chi Đỉnh mà thôi, nó vô dụng với tôi, vỡ cho tôi.
Ông ta không thay đổi nhiều, linh khí phóng thích ra không giữ lại, một chưởng băng sơn đánh về phía Hư Không Chi Lô.
Một chưởng này vừa đánh ra, một bàn tay khổng lồ to hơn Hư Không Chi Lô rất nhiều lập tức xuất hiện trước người ông ta.
“Keng” một tiếng thật to, sóng âm như âm thanh tiếng chuông chiều lan ra xung quanh.
Lấy Phong Vô Duyến làm trung tâm, trong chớp mắt mặt đất nứt ra, ở nơi xa hơn một chút, trực tiếp xuất hiện khe hở rất sâu.
Tiếng chuông chỉ vang lên liên tục một lát thì dừng lại, bị tiếng nổ mạnh thay thế.
Hư Không Chi Lô chỉ kiên trì được một lát, thì bị bàn tay khổng lồ đánh vỡ thành mấy mảnh.
Tươi cười đắc ý hiện lên trên mặt Phong Vô Duyến.
Nếu ông ta dùng Hư Không Chi Đỉnh, bị nghiền nát sẽ à Hư Không Chi Đỉnh của ông ta.
Nhưng dùng sức mạnh, ông ta đánh vỡ Hư Không Chi Lô của Mạc Phàm dễ như trở bàn tay.
Đây là điểm lợi hại của tu vi cao, Hư Không Chi Lô của Mạc Phàm lợi hại mấy, cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, trời sinh đã có ưu thế với Hư Không Chi Đỉnh.
Mà đại thủ ấn này của ông ta là Thần Cảnh, còn có lực Kim Đan.
Cánh tay ông ta đẩy về phía trước, tốc độ không nhanh lắm, giống như đẩy một cánh cửa rất nặng ra, đại thủ mang theo khí tức hủy thiên diệt địa nhanh chóng đánh về phía Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, năm ngón tay nắm chặt, một thanh trường đao màu đen lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Chuôi đao này dài chừng 10 trượng, linh khí tuôn ra giống như hỏa diễm màu đen đang thiêu đốt, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh và âm u.
- Trảm!
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, trường đao màu đen xẹt qua một đường cong trong không trung, lập tức chém về phía đại thủ của Phong Vô Duyến.
Thanh đao này do Thái Âm Chi Khí trong cơ thể hắn ngưng tụ ra, cho dù tu vi của Phong Vô Duyến mạnh hơn hắn, ở dưới Thái Âm Chi Khí cũng bị hấp thu không còn.
Nhưng mà…
Không đợi đao khí màu đen chém trúng đại thủ ấn của Phong Vô Duyến, một tiếng kêu to kỳ lạ vang lên, gầm nhẹ như cá voi ở trong nước biển, hay như đại bàng kêu to trong không trung.
Âm thanh này vừa vang lên, một hư ảnh Côn Bằng có cánh vô cùng to lớn xuất hiện trong không trung.
Hư ảnh này há cái miệng to như bồn máu, gần như có thể ăn sạch cả bầu trời, trực tiếp cắn lấy đao khí màu đen của Mạc Phàm, đao khí lập tức tiêu tan, một giọng nói trầm thấp truyền từ xa tới.
- Ở trước mặt tôi, cậu muốn sử dụng linh khí thì quá khó khăn rồi.
Mạc Phàm nhướn mày nhìn theo giọng nói, ánh mắt nhìn Côn Bằng cho hai tay vào túi đứng cách đó không xa.
- Côn Bằng Tinh Thần Tuyệt sao?
Mạc Phàm hơi bất ngờ nói.
Tinh Tú Cung ngoại trừ có công pháp liên quan tới Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ 28 tinh tú ra, còn có một số công pháp tinh tú khác, Côn Bằng Tinh Thần Tuyệt của Côn Bằng là một loại trong đó.
Một khi tu luyện loại công pháp này tới linh khí có thể ngưng tụ thành hư ảnh Côn Bằng, gần như có thể cắn nuốt toàn bộ.
Hắn từng thấy một đại tu tu luyện công pháp này tới mức tận cùng, hóa thân Côn Bằng ăn sạch một tinh cầu, lúc nhả ra tinh cầu này đã biến thành một nơi không có linh khí sa thạch.
Hai tay Côn Bằng cho vào túi, cười lạnh lùng.
Hư ảnh Côn Bằng che lấp mặt trời phát ra tiếng ngâm, đứng trước đại thủ ấn của Phong Vô Duyến cắn về phía Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, ý niệm vừa động, lôi điện như quần áo xuất hiện trên người hắn.
Điện quang chớp lóe, muốn tránh thoát hư ảnh Côn Bằng và đại thủ ấn của Phong Vô Duyến.
Đúng lúc này, một Thái Cực Bát Quái Đồ màu đen to lớn lập tức xuất hiện.
- Ở trước mặt tôi, nếu cậu muốn chạy trốn, phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Hai tay Quỷ Vô Tà tạo pháp ấn, cười âm hiểm nói.
Trong bát quái màu đen này, lôi điện trên người Mạc Phàm giống như nước gặp lửa nhanh chóng tắt đi.
Mạc Phàm cúi đầu liếc mắt nhìn bát quái đồ màu đen một cái, lại liếc mắt nhìn Quỷ Vô Tà ở phía xa một cái.
Hắn không quan tâm bát quái ở dưới chân, cũng không chế ngự lôi điện nữa.
Bát quái màu đen này có tên là Nghịch Bát Quái, có thể khiến linh khí trên người hắn nghịch chuyển thành thuộc tính khác.
Ví dụ như vừa rồi, lôi điện đại diện cho tốc độ trên người hắn đã bị Nghịch Bát Quái này chuyển thành núi đá rất nặng.
Không thể không nói, đám Phong Vô Duyến này không đơn giản.
- Tần Vô Nhai, Băng Đồ hai người không ra tay à?
Mạc Phàm thản nhiên nói, giống như trước người không có đại thủ ấn và hư ảnh Côn Bằng, dưới chân cũng không có Nghịch Bát Quái hạn chế hắn.
Mạc Phàm vừa nói xong, ở sau gáy hắn có một đạo kiếm khí hàn băng lặng yên xuất hiện.
Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm, lại khiến người ta có cảm giác vô pháp vô thiên vô tình, có thể chém đứt toàn bộ.
- Tiểu tử, tốt nhất là cậu nên chuyên tâm một chút, nếu không sẽ chết đó.
Thanh kiếm này vừa xuất hiện, giọng nói lạnh như băng của Băng Đồ tiên tử vang lên theo.
- Không chỉ lực chú ý không chuyên tâm, thần thức cũng chỉ như vậy, Mạc Phàm, xem ra cậu chỉ nắm giữ không ít pháp thuật mà thôi.
Cách đó không xa, Tần Vô Nhai chưa ra tay hơi thất vọng nói.
Ông ta đã ra tay lâu rồi, vậy mà Mạc Phàm không phát hiện.
ắ ể ắ ế ắMạc Phàm khẽ nâng mí mắt không để trong lòng, đôi mắt lập tức biến thành màu lam, hắn nhanh chóng thoải mái hơn.
- Hóa ra là như vậy!
Tần Vô Nhai nhìn như không hề động, quả thật đã ra tay rồi, chẳng qua là cao minh hơn những người khác nhiều.
Những người khác không phải ngự khí ngưng binh, thì phát huy ra sở trường và uy lực của mình.
Tần Vô Nhai thì dùng linh khí của ông ta khống chế linh khí bên này, không để hắn sử dụng những linh khí này.
Nói cách khác, một khi trong cơ thể hắn hao hết linh khí, sẽ không còn linh khí để sử dụng.
Chuyện như vậy phiền phức hơn đối phó hư ảnh Côn Bằng của Côn Bằng nhiều.
Nhưng không phải lực cảm ứng của hắn yếu nên không phát hiện, mà nơi này là Tru Tiên Chi Địa, hắn bị nơi này hạn chế.
Nếu không dựa vào cảm ứng của hắn, sao có thể không phát hiện được Tần Vô Nhai động tay động chân. - Hợp tu vi sao?
Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.
Tần Vô Nhai nói không sai, quả thật tu vi của hắn yếu nhất, đến bây giờ còn chưa ngưng tụ ra được một viên Khí Nguyên.
- Nhưng cho dù kém thì có thể bị bọn họ chế trụ sao?
Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời với đám Phong Vô Duyến, một tay vươn về phía Hư Không Chi Lô, Hư Không Chi Lô lập tức biến mất, ngay sau đó một chưởng đánh về phía Phong Vô Duyến gần hắn nhất.
Hư Không Chi Lô xuất hiện trong tay hắn, đón gió mà trướng to, chỉ trong phút chốc đã to như một ngon núi nhỏ, xuất hiện trước mặt Phong Vô Duyến, gió bão cuốn bụi đất đầy trời, thổi về phía Phong Vô Duyến.
Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, nở nụ cười gằn.
Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử phàm nhân, cũng dám đánh giá ông ta, cậu ta nghĩ cơ duyên xảo hợp học được công pháp của Thần Nông Tông bọn họ, thì là tiền bối của Thần Nông Tông sao, đùa gì vậy.
- Tiểu tử, Hư Không Chi Lô của cậu chỉ có tác dụng với Hư Không Chi Đỉnh mà thôi, nó vô dụng với tôi, vỡ cho tôi.
Ông ta không thay đổi nhiều, linh khí phóng thích ra không giữ lại, một chưởng băng sơn đánh về phía Hư Không Chi Lô.
Một chưởng này vừa đánh ra, một bàn tay khổng lồ to hơn Hư Không Chi Lô rất nhiều lập tức xuất hiện trước người ông ta.
“Keng” một tiếng thật to, sóng âm như âm thanh tiếng chuông chiều lan ra xung quanh.
Lấy Phong Vô Duyến làm trung tâm, trong chớp mắt mặt đất nứt ra, ở nơi xa hơn một chút, trực tiếp xuất hiện khe hở rất sâu.
Tiếng chuông chỉ vang lên liên tục một lát thì dừng lại, bị tiếng nổ mạnh thay thế.
Hư Không Chi Lô chỉ kiên trì được một lát, thì bị bàn tay khổng lồ đánh vỡ thành mấy mảnh.
Tươi cười đắc ý hiện lên trên mặt Phong Vô Duyến.
Nếu ông ta dùng Hư Không Chi Đỉnh, bị nghiền nát sẽ à Hư Không Chi Đỉnh của ông ta.
Nhưng dùng sức mạnh, ông ta đánh vỡ Hư Không Chi Lô của Mạc Phàm dễ như trở bàn tay.
Đây là điểm lợi hại của tu vi cao, Hư Không Chi Lô của Mạc Phàm lợi hại mấy, cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, trời sinh đã có ưu thế với Hư Không Chi Đỉnh.
Mà đại thủ ấn này của ông ta là Thần Cảnh, còn có lực Kim Đan.
Cánh tay ông ta đẩy về phía trước, tốc độ không nhanh lắm, giống như đẩy một cánh cửa rất nặng ra, đại thủ mang theo khí tức hủy thiên diệt địa nhanh chóng đánh về phía Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, năm ngón tay nắm chặt, một thanh trường đao màu đen lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Chuôi đao này dài chừng 10 trượng, linh khí tuôn ra giống như hỏa diễm màu đen đang thiêu đốt, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh và âm u.
- Trảm!
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, trường đao màu đen xẹt qua một đường cong trong không trung, lập tức chém về phía đại thủ của Phong Vô Duyến.
Thanh đao này do Thái Âm Chi Khí trong cơ thể hắn ngưng tụ ra, cho dù tu vi của Phong Vô Duyến mạnh hơn hắn, ở dưới Thái Âm Chi Khí cũng bị hấp thu không còn.
Nhưng mà…
Không đợi đao khí màu đen chém trúng đại thủ ấn của Phong Vô Duyến, một tiếng kêu to kỳ lạ vang lên, gầm nhẹ như cá voi ở trong nước biển, hay như đại bàng kêu to trong không trung.
Âm thanh này vừa vang lên, một hư ảnh Côn Bằng có cánh vô cùng to lớn xuất hiện trong không trung.
Hư ảnh này há cái miệng to như bồn máu, gần như có thể ăn sạch cả bầu trời, trực tiếp cắn lấy đao khí màu đen của Mạc Phàm, đao khí lập tức tiêu tan, một giọng nói trầm thấp truyền từ xa tới.
- Ở trước mặt tôi, cậu muốn sử dụng linh khí thì quá khó khăn rồi.
Mạc Phàm nhướn mày nhìn theo giọng nói, ánh mắt nhìn Côn Bằng cho hai tay vào túi đứng cách đó không xa.
- Côn Bằng Tinh Thần Tuyệt sao?
Mạc Phàm hơi bất ngờ nói.
Tinh Tú Cung ngoại trừ có công pháp liên quan tới Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ 28 tinh tú ra, còn có một số công pháp tinh tú khác, Côn Bằng Tinh Thần Tuyệt của Côn Bằng là một loại trong đó.
Một khi tu luyện loại công pháp này tới linh khí có thể ngưng tụ thành hư ảnh Côn Bằng, gần như có thể cắn nuốt toàn bộ.
Hắn từng thấy một đại tu tu luyện công pháp này tới mức tận cùng, hóa thân Côn Bằng ăn sạch một tinh cầu, lúc nhả ra tinh cầu này đã biến thành một nơi không có linh khí sa thạch.
Hai tay Côn Bằng cho vào túi, cười lạnh lùng.
Hư ảnh Côn Bằng che lấp mặt trời phát ra tiếng ngâm, đứng trước đại thủ ấn của Phong Vô Duyến cắn về phía Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, ý niệm vừa động, lôi điện như quần áo xuất hiện trên người hắn.
Điện quang chớp lóe, muốn tránh thoát hư ảnh Côn Bằng và đại thủ ấn của Phong Vô Duyến.
Đúng lúc này, một Thái Cực Bát Quái Đồ màu đen to lớn lập tức xuất hiện.
- Ở trước mặt tôi, nếu cậu muốn chạy trốn, phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Hai tay Quỷ Vô Tà tạo pháp ấn, cười âm hiểm nói.
Trong bát quái màu đen này, lôi điện trên người Mạc Phàm giống như nước gặp lửa nhanh chóng tắt đi.
Mạc Phàm cúi đầu liếc mắt nhìn bát quái đồ màu đen một cái, lại liếc mắt nhìn Quỷ Vô Tà ở phía xa một cái.
Hắn không quan tâm bát quái ở dưới chân, cũng không chế ngự lôi điện nữa.
Bát quái màu đen này có tên là Nghịch Bát Quái, có thể khiến linh khí trên người hắn nghịch chuyển thành thuộc tính khác.
Ví dụ như vừa rồi, lôi điện đại diện cho tốc độ trên người hắn đã bị Nghịch Bát Quái này chuyển thành núi đá rất nặng.
Không thể không nói, đám Phong Vô Duyến này không đơn giản.
- Tần Vô Nhai, Băng Đồ hai người không ra tay à?
Mạc Phàm thản nhiên nói, giống như trước người không có đại thủ ấn và hư ảnh Côn Bằng, dưới chân cũng không có Nghịch Bát Quái hạn chế hắn.
Mạc Phàm vừa nói xong, ở sau gáy hắn có một đạo kiếm khí hàn băng lặng yên xuất hiện.
Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm, lại khiến người ta có cảm giác vô pháp vô thiên vô tình, có thể chém đứt toàn bộ.
- Tiểu tử, tốt nhất là cậu nên chuyên tâm một chút, nếu không sẽ chết đó.
Thanh kiếm này vừa xuất hiện, giọng nói lạnh như băng của Băng Đồ tiên tử vang lên theo.
- Không chỉ lực chú ý không chuyên tâm, thần thức cũng chỉ như vậy, Mạc Phàm, xem ra cậu chỉ nắm giữ không ít pháp thuật mà thôi.
Cách đó không xa, Tần Vô Nhai chưa ra tay hơi thất vọng nói.
Ông ta đã ra tay lâu rồi, vậy mà Mạc Phàm không phát hiện.
ắ ể ắ ế ắMạc Phàm khẽ nâng mí mắt không để trong lòng, đôi mắt lập tức biến thành màu lam, hắn nhanh chóng thoải mái hơn.
- Hóa ra là như vậy!
Tần Vô Nhai nhìn như không hề động, quả thật đã ra tay rồi, chẳng qua là cao minh hơn những người khác nhiều.
Những người khác không phải ngự khí ngưng binh, thì phát huy ra sở trường và uy lực của mình.
Tần Vô Nhai thì dùng linh khí của ông ta khống chế linh khí bên này, không để hắn sử dụng những linh khí này.
Nói cách khác, một khi trong cơ thể hắn hao hết linh khí, sẽ không còn linh khí để sử dụng.
Chuyện như vậy phiền phức hơn đối phó hư ảnh Côn Bằng của Côn Bằng nhiều.
Nhưng không phải lực cảm ứng của hắn yếu nên không phát hiện, mà nơi này là Tru Tiên Chi Địa, hắn bị nơi này hạn chế.
Nếu không dựa vào cảm ứng của hắn, sao có thể không phát hiện được Tần Vô Nhai động tay động chân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]