Trong một vùng hải vực ở biển Đông cách Giang Nam không xa, gợn sóng rất mãnh liệt.
Mạc Phàm đạp sóng mà đi, mỗi khi đến một nơi, gợn sóng ở đó sẽ biến mất, biến thành mặt hồ vô cùng yên bình, mặc cho hắn giẫm lên.
Không lâu sau, Mạc Phàm đứng ở một nơi bốn phía đều là vòng xoáy.
- Ngao Sương, còn không ra gặp tôi.
Hắn khẽ quát một câu, chân giẫm mạnh xuống, gợn sóng dập dờn từ dưới chân hắn ra xung quanh.
Gợn sóng đến chỗ nào, những vòng xoáy này lập tức cuốn lấy lượng lớn nước biển lên trên trời.
Chỉ trong phút chốc, gần mặt biển giống như long hấp thủy, cột nước xoay tròn trong trời đất, ở phía xa cũng có thể thấy được.
Trên mặt biển, một số thuyền đánh cá ở gần bên này nhìn thấy những cột nước này, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như nhìn thấy quái vật biển, vội vàng lái ra xa cột nước này, không dám dừng lại nghỉ chút nào, thậm chí có một số thuyền không thèm kéo cá lên.
Không lâu sau, ở không xa trước người Mạc Phàm có một vùng gợn sóng nổi lên, một cột nước hình người xuất hiện trong gợn sóng.
Cột nước tán đi, lộ ra bóng dáng Ngao Sương.
Lúc này Ngao Sương mặc váy ngủ màu bạc, vạt áo mở rộng ra, mảng lớn tuyết trắng không kiêng nể gì lộ trước mặt Mạc Phàm, đai lưng bên hông càng khiến dáng người cô lộ rõ hơn, nên lồi thì lồi, nên cong thì rất cong, hai chân thon dài cũng lộ ra hơn nửa, cô đi chân trần, bàn chân tuyết trắng giẫm lên trên mặt nước.
Có thể là vì mới tỉnh ngủ, trên mặt cô ngoại trừ bất mãn vì bị đánh thức còn có lười biếng.
- Tiểu tử, gọi bản công chúa tới đây làm chi, không biết muốn gặp bản công chúa phải hẹn trước à, quấy rầy mộng đẹp của bản công chúa, có tin bản công chúa giết cậu như giết hai người cậu đưa tới lúc trước không.
Ngao Sương không vui nói, nhưng không có ý ra tay.
Lúc trước có hai người xuất hiện ở tẩm cung của cô, có thể làm được chuyện này ở Giang Nam, chỉ có tên gia hỏa Mạc Phàm mà thôi.
Tuy cô mặc quần áo đi ngủ, nhưng ném hai người đàn ông xa lạ dơ bẩn vào trong tẩm cung của cô, giống như ném hai con heo vào trong khuê phòng của con gái, là ai cũng sẽ tức giận.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Ngao Sương nói, trong mắt chớp lóe lam quang đánh giá Ngao Sương.
Ngao Sương thấy Mạc Phàm nhìn như vậy, cúi đầu nhìn thấy ngực lộ ra mảng lớn, cô ta vội vàng giơ tay che ngực mình, trong chớp mắt khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ tới mang tai, dáng vẻ điêu ngoa, thẹn thùng lại càng đáng yêu.
- Đồ lưu manh, phụ vương tôi luôn gọi cậu là Mạc tiên sinh, không ngờ cậu không khác gì đám nhân loại cấp thấp, dám nhìn lén bản công chúa, bản công chúa khoét mắt cậu.
Ngao Sương hung dữ nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, lam quang trong mắt chớp lóe rồi biến mất.
Nếu hắn muốn nhìn cơ thể Ngao Sương, tay Ngao Sương không thể che lại được, thậm chí chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn Ngao Sương sẽ tự mình cởi hết cho hắn nhìn, còn bày ra đủ loại tư thế chọc người, vốn dĩ không cần phải nhìn lén.
- Xem ra Yêu Đan của Bát Kỳ Đại Xà được cô tiêu hóa không tệ, không lâu sau, cô có thể tăng tới Thần Cảnh rồi.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Ngao Sương mới nuốt Yêu Đan của Bát Kỳ Đại Xà không lâu, thực lực đã tăng lên gấp đôi, chỉ sợ chưa tới gấp đôi nữa sẽ tiến vào Thần Cảnh.
Mắt Ngao Sương chớp chớp, vẻ mặt hơi sửng sốt, trên khuôn mặt đáng yêu lóe lên vẻ kỳ lạ.
Cô vốn tưởng rằng Mạc Phàm đang nhìn lén cô, ai biết Mạc Phàm lại nhìn tu vi của cô.
Cô tự thấy tư sắc cũng không tệ, vì thế cô luôn lén tham gia tuyển chọn mỹ nữ, không thể nghi ngờ luôn lấy được số một, một tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh như Mạc Phàm lại không nhìn cơ thể cô, mà nhìn tu vi của cô.
Chẳng lẽ cô kém Bạch Tiểu Tuyết và Dạ Tình nhiều như vậy, Mạc Phàm ngay cả liếc cô ta một cái cũng không thèm liếc.
Nghĩ như vậy, Ngao Sương có kích động muốn điên lên.
- Khốn nạn, vậy mà cậu không phải nhìn tôi, lại nhìn tu vi của tôi sao?
- Cô muốn tôi nhìn cô à?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Trong chớp mắt khuôn mặt Ngao Sương lại đỏ bừng, bộ ngực nhô cao không ngừng lên xuống, xem ra tức không nhẹ.
- Ngao Sương tôi không phải ai muốn nhìn cũng có thể nhìn được, có chuyện thì mau nói, không có chuyện gì thì bản công chúa buồn ngủ rồi.
Ngao Sương thở hổn hển nói, ước gì có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Cô đường đường là cung chủ của Long Tộc, vậy mà rơi vào hoàn cảnh này, quả thực cô sắp bị chọc giận bùng nổ rồi.
- Tất nhiên tôi tìm cô là có chuyện rồi.
Mạc Phàm cũng không tức giận, lạnh nhạt nói.
- Chuyện gì, bản công chúa ngoại trừ ngủ và phụ trách xinh đẹp ra, đều không làm gì, tôi cảm thấy cậu có thể quay về rồi.
Ngao Sương bĩu môi, tức giận nói.
- Đường đường là Long Tộc, có biết hô phong hoán vũ, dẫn lôi điện không?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười hỏi.
- Chuyện này mà cần phải hỏi à, đương nhiên là biết, cậu cảm thấy Giang Nam mưa quá ít à, có cần tôi làm Giang Nam mưa một năm không?
- Nếu cô không sợ bị tôi bắt làm sủng vật, cô có thể thử xem.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Hừ, lá gan đúng là nhỏ, một năm mưa thôi mà, cậu tìm bản công chúa có chuyện gì đây, nói mau, nếu không nói thì bản công chúa quay về ngủ thật đó.
Ngao Sương không sợ Mạc Phàm, khinh bỉ nói.
Động một tí là dùng bạo lực uy hiếp, đây mà là đàn ông à.
- Tôi cần cô dẫn chút lôi điện tới, luyện chế một kiện pháp bảo.
Mạc Phàm không quanh co lòng vòng với Ngao Sương nữa, nói thẳng.
Nghe thấy hai chữ pháp bảo, trước mắt Ngao Sương sáng lên.
Phải biết rằng hiện giờ pháp bảo ít đến đáng thương, cho dù cô là công chúa Long Tộc có địa vị cao quý cũng chỉ có một kiện pháp bảo phòng thân, đây đủ để thấy pháp bảo trân quý cỡ nào.
- Pháp bảo gì, có phần của tôi không, nếu cho tôi một kiện tôi sẽ giúp cậu.
Dáng vẻ Ngao Sương lợn chết không sợ phỏng nước sôi nói.
- Nếu cô luyện thành công giúp tôi, đợi tôi dùng xong, tôi sẽ tặng nó cho cô.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Pháp bảo thôi mà, người có được tiên khí Luân Hồi Chi Lô sẽ để ý một kiện pháp bảo bình thường sao?
Ngao Sương thích, tặng cô là được.
- Thật sao?
Ngao Sương nhướn mày, trong mắt hiện lên vui mừng sợ hãi, xác nhận lại.
Đây là một kiện pháp bảo, có vô số nguyên liệu quý hiếm cũng không thể đổi được.
- Tôi nói sẽ giúp cô tiến vào Thần Cảnh, tôi có lừa cô không?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Ngao Sương thấy Mạc Phàm không giống nói đùa, lúc này tức giận trên mặt mới tan đi không ít.
Tuy Mạc Phàm ngoại trừ tu vi ra thì cũng thường thôi, nhất là không biết thức thời, nhưng quả thật nói rất giữ lời, nói cho cô nội đan Bát Kỳ Đại Xà thì cho cô rồi.
- Một kiện pháp bảo mà thôi, đã muốn khiến bản công chúa cảm động, cậu nghĩ quá đơn giản rồi đó, bản công chúa không phải là loại người như vậy, nếu bản công chúa không muốn, cho dù xếp pháp bảo thành núi cũng vô dụng, bản công chúa sẽ không nhìn lấy một cái, nhưng hôm nay tâm tình bản công chúa tốt, nói đi, pháp bảo mà cậu muốn bản công chúa luyện chế là gì?
Ngao Sương mặt dày nói.
Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, công chúa này đúng là xảo trá.
Hắn không để ở trong lòng, trong mắt chớp lóe phù văn, xung quanh nhanh chóng tối sầm lại. Trong một vùng hải vực ở biển Đông cách Giang Nam không xa, gợn sóng rất mãnh liệt.
Mạc Phàm đạp sóng mà đi, mỗi khi đến một nơi, gợn sóng ở đó sẽ biến mất, biến thành mặt hồ vô cùng yên bình, mặc cho hắn giẫm lên.
Không lâu sau, Mạc Phàm đứng ở một nơi bốn phía đều là vòng xoáy.
- Ngao Sương, còn không ra gặp tôi.
Hắn khẽ quát một câu, chân giẫm mạnh xuống, gợn sóng dập dờn từ dưới chân hắn ra xung quanh.
Gợn sóng đến chỗ nào, những vòng xoáy này lập tức cuốn lấy lượng lớn nước biển lên trên trời.
Chỉ trong phút chốc, gần mặt biển giống như long hấp thủy, cột nước xoay tròn trong trời đất, ở phía xa cũng có thể thấy được.
Trên mặt biển, một số thuyền đánh cá ở gần bên này nhìn thấy những cột nước này, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như nhìn thấy quái vật biển, vội vàng lái ra xa cột nước này, không dám dừng lại nghỉ chút nào, thậm chí có một số thuyền không thèm kéo cá lên.
Không lâu sau, ở không xa trước người Mạc Phàm có một vùng gợn sóng nổi lên, một cột nước hình người xuất hiện trong gợn sóng.
Cột nước tán đi, lộ ra bóng dáng Ngao Sương.
Lúc này Ngao Sương mặc váy ngủ màu bạc, vạt áo mở rộng ra, mảng lớn tuyết trắng không kiêng nể gì lộ trước mặt Mạc Phàm, đai lưng bên hông càng khiến dáng người cô lộ rõ hơn, nên lồi thì lồi, nên cong thì rất cong, hai chân thon dài cũng lộ ra hơn nửa, cô đi chân trần, bàn chân tuyết trắng giẫm lên trên mặt nước.
Có thể là vì mới tỉnh ngủ, trên mặt cô ngoại trừ bất mãn vì bị đánh thức còn có lười biếng.
- Tiểu tử, gọi bản công chúa tới đây làm chi, không biết muốn gặp bản công chúa phải hẹn trước à, quấy rầy mộng đẹp của bản công chúa, có tin bản công chúa giết cậu như giết hai người cậu đưa tới lúc trước không.
Ngao Sương không vui nói, nhưng không có ý ra tay.
Lúc trước có hai người xuất hiện ở tẩm cung của cô, có thể làm được chuyện này ở Giang Nam, chỉ có tên gia hỏa Mạc Phàm mà thôi.
Tuy cô mặc quần áo đi ngủ, nhưng ném hai người đàn ông xa lạ dơ bẩn vào trong tẩm cung của cô, giống như ném hai con heo vào trong khuê phòng của con gái, là ai cũng sẽ tức giận.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Ngao Sương nói, trong mắt chớp lóe lam quang đánh giá Ngao Sương.
Ngao Sương thấy Mạc Phàm nhìn như vậy, cúi đầu nhìn thấy ngực lộ ra mảng lớn, cô ta vội vàng giơ tay che ngực mình, trong chớp mắt khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ tới mang tai, dáng vẻ điêu ngoa, thẹn thùng lại càng đáng yêu.
- Đồ lưu manh, phụ vương tôi luôn gọi cậu là Mạc tiên sinh, không ngờ cậu không khác gì đám nhân loại cấp thấp, dám nhìn lén bản công chúa, bản công chúa khoét mắt cậu.
Ngao Sương hung dữ nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, lam quang trong mắt chớp lóe rồi biến mất.
Nếu hắn muốn nhìn cơ thể Ngao Sương, tay Ngao Sương không thể che lại được, thậm chí chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn Ngao Sương sẽ tự mình cởi hết cho hắn nhìn, còn bày ra đủ loại tư thế chọc người, vốn dĩ không cần phải nhìn lén.
- Xem ra Yêu Đan của Bát Kỳ Đại Xà được cô tiêu hóa không tệ, không lâu sau, cô có thể tăng tới Thần Cảnh rồi.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Ngao Sương mới nuốt Yêu Đan của Bát Kỳ Đại Xà không lâu, thực lực đã tăng lên gấp đôi, chỉ sợ chưa tới gấp đôi nữa sẽ tiến vào Thần Cảnh.
Mắt Ngao Sương chớp chớp, vẻ mặt hơi sửng sốt, trên khuôn mặt đáng yêu lóe lên vẻ kỳ lạ.
Cô vốn tưởng rằng Mạc Phàm đang nhìn lén cô, ai biết Mạc Phàm lại nhìn tu vi của cô.
Cô tự thấy tư sắc cũng không tệ, vì thế cô luôn lén tham gia tuyển chọn mỹ nữ, không thể nghi ngờ luôn lấy được số một, một tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh như Mạc Phàm lại không nhìn cơ thể cô, mà nhìn tu vi của cô.
Chẳng lẽ cô kém Bạch Tiểu Tuyết và Dạ Tình nhiều như vậy, Mạc Phàm ngay cả liếc cô ta một cái cũng không thèm liếc.
Nghĩ như vậy, Ngao Sương có kích động muốn điên lên.
- Khốn nạn, vậy mà cậu không phải nhìn tôi, lại nhìn tu vi của tôi sao?
- Cô muốn tôi nhìn cô à?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Trong chớp mắt khuôn mặt Ngao Sương lại đỏ bừng, bộ ngực nhô cao không ngừng lên xuống, xem ra tức không nhẹ.
- Ngao Sương tôi không phải ai muốn nhìn cũng có thể nhìn được, có chuyện thì mau nói, không có chuyện gì thì bản công chúa buồn ngủ rồi.
Ngao Sương thở hổn hển nói, ước gì có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Cô đường đường là cung chủ của Long Tộc, vậy mà rơi vào hoàn cảnh này, quả thực cô sắp bị chọc giận bùng nổ rồi.
- Tất nhiên tôi tìm cô là có chuyện rồi.
Mạc Phàm cũng không tức giận, lạnh nhạt nói.
- Chuyện gì, bản công chúa ngoại trừ ngủ và phụ trách xinh đẹp ra, đều không làm gì, tôi cảm thấy cậu có thể quay về rồi.
Ngao Sương bĩu môi, tức giận nói.
- Đường đường là Long Tộc, có biết hô phong hoán vũ, dẫn lôi điện không?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười hỏi.
- Chuyện này mà cần phải hỏi à, đương nhiên là biết, cậu cảm thấy Giang Nam mưa quá ít à, có cần tôi làm Giang Nam mưa một năm không?
- Nếu cô không sợ bị tôi bắt làm sủng vật, cô có thể thử xem.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Hừ, lá gan đúng là nhỏ, một năm mưa thôi mà, cậu tìm bản công chúa có chuyện gì đây, nói mau, nếu không nói thì bản công chúa quay về ngủ thật đó.
Ngao Sương không sợ Mạc Phàm, khinh bỉ nói.
Động một tí là dùng bạo lực uy hiếp, đây mà là đàn ông à.
- Tôi cần cô dẫn chút lôi điện tới, luyện chế một kiện pháp bảo.
Mạc Phàm không quanh co lòng vòng với Ngao Sương nữa, nói thẳng.
Nghe thấy hai chữ pháp bảo, trước mắt Ngao Sương sáng lên.
Phải biết rằng hiện giờ pháp bảo ít đến đáng thương, cho dù cô là công chúa Long Tộc có địa vị cao quý cũng chỉ có một kiện pháp bảo phòng thân, đây đủ để thấy pháp bảo trân quý cỡ nào.
- Pháp bảo gì, có phần của tôi không, nếu cho tôi một kiện tôi sẽ giúp cậu.
Dáng vẻ Ngao Sương lợn chết không sợ phỏng nước sôi nói.
- Nếu cô luyện thành công giúp tôi, đợi tôi dùng xong, tôi sẽ tặng nó cho cô.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Pháp bảo thôi mà, người có được tiên khí Luân Hồi Chi Lô sẽ để ý một kiện pháp bảo bình thường sao?
Ngao Sương thích, tặng cô là được.
- Thật sao?
Ngao Sương nhướn mày, trong mắt hiện lên vui mừng sợ hãi, xác nhận lại.
Đây là một kiện pháp bảo, có vô số nguyên liệu quý hiếm cũng không thể đổi được.
- Tôi nói sẽ giúp cô tiến vào Thần Cảnh, tôi có lừa cô không?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Ngao Sương thấy Mạc Phàm không giống nói đùa, lúc này tức giận trên mặt mới tan đi không ít.
Tuy Mạc Phàm ngoại trừ tu vi ra thì cũng thường thôi, nhất là không biết thức thời, nhưng quả thật nói rất giữ lời, nói cho cô nội đan Bát Kỳ Đại Xà thì cho cô rồi.
- Một kiện pháp bảo mà thôi, đã muốn khiến bản công chúa cảm động, cậu nghĩ quá đơn giản rồi đó, bản công chúa không phải là loại người như vậy, nếu bản công chúa không muốn, cho dù xếp pháp bảo thành núi cũng vô dụng, bản công chúa sẽ không nhìn lấy một cái, nhưng hôm nay tâm tình bản công chúa tốt, nói đi, pháp bảo mà cậu muốn bản công chúa luyện chế là gì?
Ngao Sương mặt dày nói.
Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, công chúa này đúng là xảo trá.
Hắn không để ở trong lòng, trong mắt chớp lóe phù văn, xung quanh nhanh chóng tối sầm lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]