Không ít người chào Phương Hạo Thiên theo tiêu chuẩn quân đội.
Vẻ mặt đám Long Bác và Hoa Diệp nghiêm nghị, Mạc Phàm cũng khẽ nâng mí mắt, lập tức xem trọng Phương Hạo Thiên hơn vài phần.
Ông già này có địa vị cao lại vô tư như vậy, đúng là rất hiếm có.
Phương Thế Phong thì như bị sét đánh, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Anh ta bị cởi quân trang còn chưa tính, lão gia tử còn giao anh ta cho Mạc Phàm xử trí.
Chuyện này cũng không sao, vậy mà lão gia tử còn bảo mọi người đề phòng ngăn ông ta ra tay.
Như vậy anh ta đâu còn là thái tử gia, mà giống như một binh lính bình thường ở Kiêu Long, sao có chuyện này được?
Chỉ trong phút chốc, vẻ hung dữ xuất hiện trên mặt anh ta, giống như sói đói nhìn thấy đối thủ một mất một còn của mình.
- Lão già kia, ông điên rồi à, ông không thấy Phương gia ông chỉ có một đời sau là tôi à, ông giao tôi cho tiểu tử này, không phải là muốn Phương gia tuyệt hậu sao?
Phương Thế Phong hung dữ nói.
Giọng điệu nói chuyện đâu giống cháu nói với ông nội, rõ ràng là bạch nhãn lang.
- Thế Phong, cậu điên rồi, dám nói chuyện với ông nội cậu như vậy sao?
Sắc mặt Long Bác thay đổi, ông ta tát Phương Thế Phong một cái, tức giận nói.
Phương Hạo Thiên gần như đưa hết những thứ tốt nhất cho Phương Thế Phong, vậy mà Phương Thế Phong lại dám nói chuyện với Phương Hạo Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689576/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.