- Cậu, cậu là Mạc Phàm?
Phương Thế Phong nhíu mày, hai tay nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.
Anh ta vừa nói những lời này, ngoại trừ Long Bác và Hoa Diệp ra, những người khác đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi.
- Mạc Phàm, cậu ta là Mạc Phàm sao?
Lần trước Mạc Phàm ở biển Đông được Kiêu Long thủ hộ, là cường giả danh chấn Hoa Hạ, sao bọn họ lại không biết?
Vốn có không ít người chuẩn bị chiến đấu vì Mạc Phàm phá nát cửa thủy tinh phòng cách ly, nghe thấy hai chữ Mạc Phàm, có một số người buông vũ khí trong tay, ra tay với Mạc Phàm, bọn họ đều không có dũng khí này, có người thì nhìn thoáng qua Phương Thế Phong, bỏ xuống không phải mà không bỏ cũng không phải.
- Bây giờ anh còn gì để nói?
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Chẳng trách khi tôi nhìn thấy cậu lại có cảm giác rất chán ghét, chẳng trách lão đại không nói cho tôi biết tên của cậu, hóa ra cậu là người phong ấn Tiêu Dao sư huynh của tôi, ha ha.
Phương Thế Phong chậm rãi buông lỏng tay, cười mỉa nói.
Lúc trước anh ta cảm thấy là lạ, không ngờ là như vậy.
- Nói xong rồi à?
- Các người còn đứng đó làm gì, không nhanh bắt người này lại cho tôi?
Phương Thế Phong thu lại nụ cười trên mặt, lãnh khốc nói.
- Bắt lấy, cậu ta sao?
- Chuyện này?
Người bên cạnh anh ta nhíu mày, lộ ra vẻ do dự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689574/chuong-1114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.