Lá gan của Tần Tịch Nghiên này đúng là không nhỏ, lại dám chơi độc với hắn.
Hắn được gọi là y tiên bất tử, loại chuyện giải độc đơn giản như vậy có thể làm khó được hắn sao?
Độc Thất Tình Hoa là độc khó giải, nhưng chẳng là gì với hắn.
Quả thật độc khó giải, nhưng tuyệt đối không phải độc như Thất Tình Hoa, sao có thể làm khó được hắn?
Nếu để Tần Tịch Nghiên biết, khi ở Tu Chân giới cho dù là Độc Vô Tuyệt người tinh thông độc thuật nhất cũng không dám đánh cược với hắn, không biết Tần Tịch Nghiên có dám nói những lời như vậy không.
- Thế nào, cậu có thể giải độc Thất Tình Hoa sao?
Tần Tịch Nghiên nhướn mày hỏi.
Một khi độc Thất Tình Hoa tiến vào trong cơ thể, không phải ở bên trong huyết dịch con người, mà sẽ tiến vào trong thất phách của con người, cho nên nói độc Thất Tình Hoa tương đương với một loại độc linh hồn.
Trúng độc như vậy, châm cứu đều không thể giải trừ, cùng lắm là có thể an tâm định thần, tạm thời áp chế tình cảm, cô ta luyện chế Vô Tình Đan là vì như vậy.
Mạc Phàm không nói gì với Tần Tịch Nghiên, một tay hắn vươn ra, vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết.
Sương mù bảy màu tràn từ người hắn ra, tụ tập về phía tay hắn.
Chỉ trong phút chốc, những sương mù này liền biến thành một đóa hoa hồng, giống với đóa hoa mà Tần Tịch Nghiên lấy ra.
- Đây là dùng thuật pháp, ép độc Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689566/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.