Tần Tịch Nghiên mới mở miệng, Long Bác và Hoa Diệp không hẹn mà cùng nhíu mày lại.
Còn Mạc Phàm thì vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt luôn nhìn Tiểu Bạch bên cạnh Tần Tịch Nghiên, Tiểu Bạch này nhìn như một con chó, chẳng qua là che giấu tai mắt người ta mà thôi, thực ra là một con Ngọc Kỳ Lân vị thành niên.
Kỳ Lân là yêu thú cấp bậc với rồng, Ngọc Kỳ Lân là dị chủng trong Kỳ Lân, thường được người ta coi là điềm lành.
Cả đời Ngọc Kỳ Lân chỉ lựa chọn một người có thiên tư làm chủ nhân, nếu không đạt với yêu cầu của Ngọc Kỳ Lân, đừng nghĩ đến chuyện trở thành chủ nhân của nó, cho dù là Ngự Thú Sư cũng không có biện pháp.
Vậy mà bên cạnh Tần Tịch Nghiên lại có một Ngọc Kỳ Lân, đủ để thấy thiên tư của Tần Tịch Nghiên xuất chúng cỡ nào.
- Tôi là Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Bạch, thản nhiên nói.
- Tôi tên là Tần Tịch Nghiên, cậu đã là Mạc Phàm, vậy giao Tiêu Dao sư đệ ra đây.
Tần Tịch Nghiên lạnh lùng nhìn Mạc Phàm nói.
Trong giọng nói lạnh lùng đều là ý ra lệnh, giống như chỉ dựa vào ba chữ Tần Tịch Nghiên, Mạc Phàm nhất định phải giao Tiêu Dao Tử ra.
Mạc Phàm lắc đầu cười, ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Bạch như cũ.
Hắn vẫn không nói gì, Moria nheo mắt lại, sắc bén tỏa ra, cuối cùng cô không nhịn được nói.
- Lớn mật, sao cô dám nói với chủ nhân nhà tôi như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689564/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.